Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum

Join the forum, it's quick and easy

Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum
Học viện kỹ thuật quân sự
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Học viện kỹ thuật quân sự

100 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội


You are not connected. Please login or register

Sẽ có một thiên sứ thay thế tôi yêu em

+5
no_love90
empty1023
admin
_Allvis_
betron
9 posters

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

First topic message reminder :

Mở đầu

"Tại sao anh lại thích em?"


luôn thích hỏi anh câu hỏi đó,từ mùa xuân đến mùa hè,từ mùa thu đến mùa
đông.Nhưng bất kể mùa nào,nụ cười của anh đều dịu dàng như ánh nắng
chiéu qua vòm cây

"Bởi vì từ nhỏ anh đã thích em rồi"

"Thế
thì....có phải bởi vì anh chưa gặp được một người con gái khác.Nếu như
anh tiếp xúc với nhiều con gái hơn,có thể anh sẽ nhận ra người mà anh
thích không phải là em" .Cô lo lắng

Anh cười:"Được,có cơ hội anh sẽ thử xem sao."

Cô vội vã cầm cổ anh,đe dọa:"Anh dám!Nếu như anh dám yêu người khác,em sẽ cắn chết anh!"

Anh cười ôm cô vào lòng,hôn vào sau gáy của cô và nói:"Anh thích em cắn anh.Ngay bây giờ em cắn anh được không?"

"Cắn vào đâu?"

Anh tựa vào ghế sofa,chìa môi ra:"Cắn vào miệng nhé".

Cô chớp mắt nhào đến,cắn mạnh vào môi anh!

"Đau quá!".Anh nói nhỏ

"Này!Ai bảo anh dẻo miệng!".Cô hí hửng nhìn vào dấu răng trên môi anh:"Coi như cho anh một sự trừng phạt".

Anh vuốt tóc cô:"Không thích anh thế này à?Anh sợ em ghét ngu ngơ."

Cô nhìn anh,cười lớn:"Hình như anh rất thích,rất thích em đúng không?"

"Đúng vậy"

"Rốt
cuộc là tại sao?",cô lo lắng nói.Bởi vì cô cảm thấy cô có rất nhiều
khuyết điểm,còn anh quá xuất sắc,hai người thực ra không phải là một
đôi hợp nhau

Anh cười:"Có lúc anh cũng cảm thấy kỳ lạ.Em vừa tùy
hứng vừa cố chấp vừa qua loa,rất nhiều lúc còn hung dữ với
anh.Nhưng,anh vẫn thích em.Ở bên cạnh em,bất kể tức giận hay vui vẻ,đều
là hạnh phúc."

"Thật không?"Cô cười trộm

Anh ôm cô vào
lòng,để cô nghe tiếng đập trái tim anh.Nhịp tim có tiết tấu và mạnh
mẽ,trái tim không biết nói dối,trái tim biết tình cảm của anh dành cho
cô.

Nghe tiếng đập trái tim anh,cô dần dần như sắp buồn ngủ.

Trước khi ngủ,cô hỏi anh:"Anh sẽ thích em trong bao lâu"

"Mãi mãi"

".....Mãi mãi như thế nào?"

"Kể cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh,kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa,anh sẽ vẫn yêu em."

"Nói lung tung!Không còn trên thế gian này nữa,còn yêu em thế nào đây."

"Anh sẽ đi tìm một thiến sứ,để người đó thay anh yêu em." Anh ôm cô,làm cho tư thế ngủ của cô càng thêm thoải mái.

Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh:"Em cũng sẽ mãi mãi yêu anh...."

Gió thổi lay động cánh cửa.

Anh vừa vỗ vào người cô,vừa cầm quyển vở lên giúp cô đánh dấu những nội dung trọng điểm của bài tập.

Cô nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

"Anh sẽ thích em trong bao lâu đây?"

"Mãi mãi"

".....Mãi mãi như thế nào?"

"Kể
cả khi em không yêu anh nữa,kể cả khi em đã quên anh đi,kể cả khi anh
không còn trên thế gian này nữa,anh sẽ vẫn luôn yêu em."

"Nói lung tung!Không còn trên thế gian này nữa,thế thì còn yêu em thế nào đây."

"Anh sẽ đi tìm một thiên sứ,để người đó thay anh yêu em."




betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Sẽ có một thiên sứ thay tôi
yêu em-Chương 4(1)

Ánh nắng lạnh lẽo.

Nước từ trong vòi
phun được ánh nắng chiếu chói lòa,tiếng nước phun ào ào,mang theo âm
thanh tiết tấu mạnh mẽ.

Bởi vì là thời gian giữa trưa,mọi người
trên quảng trường không có bao nhiêu.

Doãn Đường Diêu ngồi trên
ghế băng,anh duỗi tay đặt lên ghế.Na Lộ khoác tay anh,ngẩng đầu lên nói
với Tiểu Mễ:

"Xin lỗi nhé,hôm nay là ngày hẹn hò của bạn và
Diêu,đáng nhé mình không nên xuất hiện.Nhưng mà....Diêu nói rằng anh ấy
rất nhớ mình....mình.....mình đành phải....."

Trên ghế băng đã
không còn thừa ra để cho Tiểu Mễ có thể ngồi xuông.Cô đứng đó,chiếc váy
xanh cô mặc dưới ánh nắng càng trở nên mỏng manh.

"Không
sao."Tiểu Mễ ngắt lời,liếc nhìn Doãn Đường Diêu,"thế thì mình đi trước
đây,hai người vui chơi thoải mái nhé."Nói xong,cô quay người bước
đi,trong tim dường như bị một vật sắc nhọt đâm vào.

Một bàn tay
kéo cô lại!

Doãn Đường Diêu đặt tay lên vai cô:

"Không vui
à?"

Tiểu Mễ thở mạnh,lắc đầu:

"Không."

"Thế thì,cô
rất vui?"

"Vâng."

Doãn Đường Diêu ngẩng đầu cười lớn:"Tôi
đem cô gái khác đến chỗ hẹn hò với cô,cô lại rằng cô vui?Tiểu Mễ,trên
đời này còn có người khác giả dối hơn cô không?"

"Có."Tiểu Mễ
nói.

Doãn Đường Diêu ngạc nhiên.

Nụ cười của Tiểu Mễ đẹp
như thiên thần:"Em không giả dối.Chạy mười nghìn mét,viết bài luận,đều
là để cho anh vui.Lúc đi chơi cũng vậy,anh thích chiếc váy này,mặc dù
rất lạnh em cũng mặc vì anh.Anh thích Na Lộ,muốn ở bên cạnh cô ấy,thế
thì anh cứ ở cô ấy.Chỉ cần anh vui,tại sao em lại không vui?"

"Thật
lạnh."

Na Lộ trừng mắt nhìn Tiểu Mễ,trong lòng nghĩ.Ồ,Dương Khả
Vi luôn nói rằng cô nói chuyện thô bỉ,nhưng như thế này còn thô bỉ gấp
trăm lần.

"Được!Doãn Đường Diêu gật đầu,"Cô nói rất hay,rất cảm
động."Anh ta kéo cô ôm vào lòng.

Doãn Đường Diêu tay trái ôm Na
Lộ,tay phải ôm Tiểu Mễ,cười lớn:"Thế thì 3 chúng ta cùng nhau hẹn hò
nhé,thật vui!"

Hôm đó,tất cả mọi người trên quảng trường đều trợn
tròn mắt nhìn.Một thanh niên lại ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật
ôm hai cô gái!

Thanh niên bây giờ,thật là khác người.

"Diêu,cảm
ơn anh,bữa trưa rất ngon,em thích nhất món canh cá biển,ồ....vừa tinh
tế vừa thơm ngon!"Na Lộ ngọt ngào nói với Doãn Đường Diêu.

"Thích
thì lần sau đi tiếp."

"A!"Na Lộ vui vẻ ,rất thích nhà hàng Pháp
này,kiến trúc cửa hàng,không khí,đồ ăn,phục vụ đều là cao cấp.

"Tiểu
Mễ,bạn ăn chưa?"Cô giả vờ thân thiện hỏi Tiểu Mễ.

"Chưa."

Bụng
cô đang sôi lên.Trên trán Tiểu Mễ phảng phất chút mồ hôi.

"À,như
thế thì làm thế nào đây?"Nhưng mà chúng mình đã ăn rồi."Na Lộ cười....

Tiểu
Mệ nhìn ra xa thấy một siêu thị,đứng dậy,nói:"Mình đi mua cái bánh mỳ
ăn được rồi."Bắt buộc phải ăn cái gì đó,không thì không chịu được,cô
không muốn xấu mặt trước anh.

Doãn Đường Diêu ngồi trên ghế băng.

Anh
không nói gì,sâu trong mắt hiện lên một ánh nhìn khó đoán.

"A,Diêu,em
đột nhiên rất muốn ăn kem!"Na Lộ nói.Rồi cô quay sang Tiểu Mễ,"Nhưng
mà.....mình không muốn đi mua,cũng không muốn Diêu đi mua cho
mình......Nhưng mà.....mình rất thèm....Tiểu Mễ....."

Tiểu Mễ
nhắm mắt lại:

"Được,mình mua giúp bạn."

"Cảm ơn!Cửa hàng ở
bên kia!"Na Lộ chỉ tay,cửa hàng kem ơ phía bắc quảng trường,còn siêu
thị có bán bánh mỳ lại ở phía nam quảng trường,"nhanh quay về nhé,mình
rất muốn được ăn ngay lập tức."

Ánh nắng giữa trưa chẳng ấm áp
chút nào.

Kem cầm trong tay thật lạnh.

Khi Tiểu Mễ dùng
tốc độ nhanh nhất để mua kem mang về,cái lạnh làm cô rét run người.Nhưng
Doãn Dường Diêu và Na Lộ lại không có ở đó,2 người đứng cạnh vòi phun
nước ngắm nước phun lên.

"Xin lỗi,kem mình không muốn ăn nữa,"Na
Lộ nói,"hay bạn ăn đi,không phải bạn rất đói à?

"Ừ."

Tiểu
Mễ cúi đầu xuống nhìn chiếc kem,bước đến,vứt chiếc kem vào thùng rác.

Na
Lộ tỏ vẻ tức giận,nhìn Doãn Đường Diêu.Cuối cùng cô cũng nhịn được,quay
sang nói với anh:"Vòi phun nước là nơi lãng mạn nhất nhỉ."

Doãn
Dường Diêu tỏ vẻ không quan tâm.

Na Lộ tiếp tục nói:"Nghe nói chỉ
cần ném tiền xu xuống bể nước,sau đó ước nguyện,nguyện vọng sẽ trở
thành sự thật."

Doãn Đường Diêu vẫn vậy.

"Diêu,anh không
tin à?","Rất nhiều người tin vậy đó,cho nên ở mỗi vòi phun nước đều có
tiền xu dưới đáy."

"Tiền xu,trị giá nhất là một tệ nhỉ."

"Vâng."

"Như
vậy có thể nói,những ước nguyện đó chỉ đáng giá một tệ thôi."

Na
Lộ cứng họng.

Doãn Đường Diêu vẫn tỏ vẻ không quan tâm:"Ước
nguyện chỉ đáng giá một tệ,có thực hiện được hay không chẳng quan
trọng."

"Không nên nói như vậy."

Tiểu Mễ nhìn vòi phun
nước,ánh nắng chiếu thật đẹp.

"Khi đồng tiền xu chìm vào trong
nước,giống như một ước nguyện đẹp đẽ được cất giấu đi.Khi có ánh
nắng,tiền xu dưới đáy nước sẽ phát sáng,khi nước phun lên,cũng giống như
ước nguyện trong đồng tiền xu đang cất tiếng hát.Hoặc là,chỉ có tiền xu
là không thể làm cho ước nguyện thành hiện thực.Nhưng mà,khi anh ném
đồng xu vào trong bể nước là có hy vọng,vì niềm hy vọng đó,anh sẽ nỗ lực
cố gắng,sau dố,ước nguyện sẽ thật sự được thực hiên."



Được sửa bởi betron ngày Sun Apr 18, 2010 12:10 pm; sửa lần 1.

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu em-Chương 4(2)

Doãn Đường Diêu
trừng mắt nhìn cô,cười nhạt:

Thế à?Thế thì tôi cũng ước một điều
vậy."

Anh ta đưa tay vào túi quần lục,nhưng trong túi chỉ có chi
phiếu và thẻ ngân hàng.Na Lộ vội vàng lục tìm trong túi xách của
mình:"Em có,em đưa cho anh."

Doãn Dường Diêu ngăn tay Na Lộ
lại,đưa tay gỡ chiếc khuyên kim cương trên mũi xuống,vung tay ném xuống
vòi phun nước.

"Diêu!Kim cương...."

Na Lộ kinh ngạc,từ khi
cô biết Doãn Đường Diêu,anh luôn đeo chiếc khuyên đó,3 năm không hề
tháo nó ra.

"Ước nguyện bằng kim cương có thể thực hiện chứ?"Doãn
Đường Diêu hỏi Tiểu Mễ.

"Chỉ cần cố gắng,ước nguyện nào cũng có
thể thực hiện được."

"Tôi không tin."

"Lúc đầu,em cũng
không tin,cho đến khi ông trời cướp đi hạnh phúc của em,làm cho cuộc
sống của em trở nên vô ý nghĩa,rồi lại âm thầm trả lại cho em một kỳ
tích."

Na Lộ không thể chịu được cảnh Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ
nói chuyện với nhau như không có cô ở đó,cô vội vàng khoác chặt tay
anh,ngọt ngào nói với Tiểu Mễ:

"Ừ,mình tin tưởng kỳ tích sẽ đến
với bạn,bởi vì rất ít gặp con gái mặt dày như bạn.Cả ngày bám theo
Diêu,làm những việc vô nghĩa,có phải bạn đang cố gắng hy vọng bạn có thể
thực hiện được ước nguyện tiếp cận Diêu không?"

Doãn Đường Diêu
ôm cô,hôn lên má:"Ghen à,có con gái điên cuồng yêu anh,em nên cảm thấy
tự hào chứ."

Na Lộ cười:"Làm gì có,người ta chỉ cảm thấy Tiểu Mễ
quá điên cuồng,sợ cô ấy bị thần kinh thì chết,nhỡ làm hại đến anh thì
sao!"Quay đầu lại,cô nhìn Tiểu Mễ,"Phải không,Tiểu Mễ?"

Tiểu Mễ
cắn chặt môi:"Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?"Na Lộ ánh mắt lạnh
lùng,"Thế thì sau này bạn đừng theo đuổi Diêu nữa,bạn bạn không biết
rằng như thế rất đáng ghét à,bạn không có lòng tự trọng ư?Bạn không cảm
thấy xấu hổ à?"

Tiể Mễ nhắm mắt.

Cô nói không nên lời,cô
biết rằng bản thân rất đáng ghét,nhưng mà,cô chỉ muốn---ở bên cạnh anh.

Doãn
Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ,đột nhiên ôm cô vào lòng,nói nhỏ vào tai cô:"Cô
thích tôi?"

Tiểu Mễ sững người.

"Cho tôi biết,cô thích
tôi nhiều như thế nào?"Nụ cười Doãn Đường Diêu đầy khinh miệt.

Câu
nói này.....

Nước mắt Tiểu Mễ trào ra.

"Em mãi mãi yêu
anh.Kể cả khi anh không yêu em nữa,kể cả khi anh quên em đi,kể cả khi em
không còn trên thế gian này nữa,em sẽ vẫn yêu anh."

Cô nhẹ nhàng
nói.

"Bốp---"

Một cái tát thẳng vào mặt Tiểu Mễ.

Na
Lộ quát:"Nói không biết xấu hổ,cô lại càng không biết tự trọng!"

Doãn
Đường Diêu cũng sững người,anh ta xoa nhẹ lên vai cô,sau đó,anh ta khôi
phục nụ cười nhẹ:"biết vừa rồi tôi dùng kim cương ước nguyện điều gì
không?"

Mặt Tiểu Mễ vừa đau vừa buốt,cô bắt đầu ho,chút sức lực
cuối cùng đang dần dần biến mất.

"Tôi ước,cô sẽ không theo đuổi
tôi như thế này nữa."Anh ác ý hôn lên tai cô,nhẹ giọng nói,"Con gái như
cô,thật đáng sợ."

Tiểu Mễ sắc mặt xanh xao.

"Nhưng mà,bây
giờ tôi có chút hối hận rồi----"Doãn Đường Diêu lấy tay lau nước mắt cho
cô,rồi đưa lên miệng nếm thử,ừ,lạnh lạnh,mặn mặn,"được người khác yêu
mạnh mẽ như vậy,cảm giác thật mới lạ,nếu không thì,chúng ta thử hẹn hò
một thời gian xem sao."

"Diêu!"

Na Lộ hét lên,một chút khí
chất của gái nhà lành cũng không còn.

"Nhưng mà,làm sao
đây,"Doãn Dường Diêu nụ cười đểu giả,"Chiếc khuyên kim cương đã rơi vào
trong nước,tôi lại không muốn cái ước nguyện đó nữa."

Tiểu Mễ quá
mệt đến mức khó nghe rõ những lời anh nói.

"Giúp tôi tìm lại cái
khuyên,"Anh hôn lên làn môi xám xịt của Tiểu Mễ,"Tìm lại được cái
khuyên,tôi sẽ hẹn hò với cô 1 tháng."

"Diêu!Anh nói gì vậy?"Na Lộ
lại hét lên.

Tiểu Mễ chầm chậm ngẩng đầu lên,ngước nhìn anh,làn
môi thâm tím:"Không cần,em không cần làm bạn gái của anh,chỉ cần anh
vui,chỉ cần anh cho em ở bên cạnh anh,em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi."


Doãn
Dường Diêu nhếch mép:"Ồ?Chỉ nghe thấy phải vào bể nước tìm cái khuyên
cô đã sợ hãi rồi à,không phải cô có thể làm tất cả vì tôi sao,chỉ cần
tôi vui.Thế thì đi tìm lại cái khuyên đi."

Na Lộ nhìn Doãn Đường
Diêu,rồi nhìn xuống bể nước,đột nhiên hiểu ra anh đang muốn làm gì,không
nhịn được cười:"đúng rồi,Tiểu Mễ nhanh lên,bạn có thể làm tất cả mà,vào
bể nước này thì có đáng gì?"

Bể nước rộng phải đến 20 mét.

Vòi
phun nước đang phun lên từng đợt mạnh mẽ.

Nước rất sâu.

Doãn
Đường Diêu dáng người cao cao,khuôn mặt đẹp trai,dưới ánh nắng toát lên
một mùi vị lạnh lẽo.

Anh nhấc vai cô lên:

"Sao vậy,sợ
nước quá lạnh,không muốn đi à?Cô yêu thôi cũng chỉ có vậy thôi à?"

Tiểu
Mễ nắm chặt tay,sắc mắt cô xanh xao còn tiếng nói yếu ớt như lụa.

"Tìm
thấy chiếc khuyên,anh sẽ vui chứ?"

"Ừ,tôi sẽ rất,rất vui."Doãn
Đường Diêu lạnh lùng,ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn cô.

..............


.........


Anh
nắm lấy khủyu tay cô dùng sức lay mạnh,ánh mắt ác hiểm.

"Em muốn
nhìn thấy tuyêt!"

"Tuyết?"

Anh cười khổ sở.Tháng tư ánh
nắng tràn đầy,bây giờ thì kiếm đâu ra tuyết đây?

Sẽ có một thiên
sứ thay tôi yêu em-Chương 4(3)

"Em muốn nhìn thấy tuyết mà,"Cô
hưng phấn nói,"Để tuyết nhẹ nhàng bay,bay lượn xung quanh em,khắp trời
đất đều là tuyết,em ở trong tuyết nhắm mắt lại đưa tay ra hứng tuyết
rơi....sẽ rất lãng mạn đúng không?!"

"Tiểu Mễ,em lại xem phim
truyền hình nào rồi?"

"Bản tình ca mùa đông!Bae Jong Joon ở trong
tuyết......anh ấy mỉm cười.....Wow,thật đẹp thật quyến rũ!"

Anh
luôn biết.Mỗi lần cô xem cảnh tượng đẹp nào trong phim Hàn Quốc,là cô
muốn bắt chước bằng được,cô nói như vậy có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu
trong câu chuyện.

"Mặc kệ,em muốn nhìn thấy
tuyết.....Dực....."Cô lại nũng nịu đòi anh,"Được không.......năn nỉ anh
đấy...."

"Đợi sau khi tốt nghiệp,anh đưa em đến Thụy Sỹ xem tuyết
rơi được không?Nghe nói tuyết ở đó rất đẹp."Anh dịu dàng nói.

"Không!"Cô
nhịu môi,"Người ta muốn xem bây giờ cơ!"

"Tiểu Mễ...."

"Dực......"Cô
nài nỉ,"được không,năn nỉ anh đấy,Tiểu Mễ biết rằng Dực vĩ đại của cô
có thể làm được bất cứ điều gì!Tiểu Mệ sùng bái Dực nhất!"

"Nhìn
thấy tuyết,em sẽ vui chứ?"Anh cười thở dài.

"Vâng!Vâng!"Cô gật
đầu lia lịa,"Em sẽ rất,rất vui!"Hai mắt cô sáng lên,ôm chặt hai cánh tay
anh,"Dực,anh có cách rồi đúng không?Wow,em biết là Dực yêu Tiểu Mễ
nhất!Dực có thể làm tất cả vì Tiểu Mễ!"

Sân trường Thanh Viễn
tràn ngập ánh nắng.

Tiếng cười cô vang lên,ánh mắt anh tràn đầy
là chiều chuộng,hai người cười ôm lấy nhau,tưởng như tất cả ánh nắng
đang chiếu lên hai con người đó.

Sinh viên Thanh Viễn mặc dù đều
biết là anh và cô là một đôi nổi tiếng nhất trong trường,nhưng nhìn thấy
cảnh tượng đó cũng không nhịn được ngước nhìn.

Khuôn mặt cô hồng
hào tràn đầy sức sống.

Anh nhìn cô,rồi bất chợt hôn nhẹ lên môi
cô.Cô sững người,khuôn mặt cô càng đỏ hồng hơn.Anh mỉm cười,rồi nắm lấy
tay cô chạy nhanh trên con đường rừng trong trường.

Chạy qua sân
vận động.

Chạy qua hồ Kính Minh.

Chạy qua Viện Giao Lưu
nhập văn học thuật.

Anh dừng lại,mỉm cười:"Nhìn kìa,hoa Anh Đào."

Đây
là con đường hoa Anh Đào trong trường.Đang là mùa hoa nở.Sắc hoa trắng
toát như tuyết.Khi gió nhè nhẹ thổi qua,cánh hoa bay bay,tạo nên khung
cảnh tuyệt đẹp.

Hoa Anh Đào thật đẹp.....

Hoa Anh Đào
trắng toát rơi giống hệt tuyết.....

Tiểu Mễ giơ hai tai ra,nhắm
mắt lại,mỉm cười.

Trong tuyết hoa Anh Đào,cô giống như một thiên
thần.

"A!Dực đang ở trên cây!"

Tiểu Mễ mở mắt ra,a,cô nhất
thời mỉm cười,nụ cười tươi sáng hơn cả hoa Anh Đào.Thì ra Dực trèo lên
cây rung mạnh,làm cho cánh hoa rơi xuống.

Anh mỉm cười với cô,ánh
mắt đầy trìu mến.

Từng đợt,từng đợt hoa Anh Đào rơi xuống làm
cho Tiểu Mễ dường như trở thành công chúa hoa Anh Đào xinh đẹp nhất.

Còn
Bùi Dực-----

Vì trèo lên cây phá hoại nên bị kỷ luật.

"Em
vui là được."

Anh từ trong phòng bảo vệ đi ra,ôm lấy cô đang
đứng đợi ở đó,mỉm cười nói.

......

..........

Cuối
tháng 5 nhưng ánh nắng lại lạnh lẽo bất thường,trong không khí ngập tràn
hơi lạnh,Tiểu Mễ mặc chiết váy xanh mỏng manh,cơ thể cô đang run lên,cô
cố gắng để không ho thành tiếng,sắc mặt cô trắng bệch như giấy.


nhìn Doãn Đường Diêu.

2 tay nắm chặt thành nắm đấm,cố gắng để
hít thở,để cho không khí đi sâu vào trong tim.Chỉ cần cô lấy được chiếc
khuyên trong bể nước,anh sẽ rất vui chứ?Nụ cười lại nở trên môi Tiểu
Mễ,sau đó,hơi thở của cô trở nên rất nhẹ.Như thế,hãy làm cho anh ấy
vui......


"Có người nhảy xuống bể nước!"

Mọi người
trên quảng trường kinh ngạc!

Chỉ nhìn trong làn nước sâu 1
mét,một cô gái mặc váy xanh đang vất vả tìm kiếm,nước từ vòi phun vào
người cô,chiếc váy ướt đẫm,dinh chặt lên người cô gái.Thân thể cô đang
run lên vì lạnh,run đến mức làm cho mọi người cảm thấy cô sẽ gục xuống
ngay lập tức.

Dưới ánh nắng.

Trong bể nước.

Cô gái
bị vòi nước lạnh lẽo phun vào.

Thân thể yếu ớt của cô gái giống
như ngọn cỏ đang bị mưa dày xéo.Cô cúi xuống,cố gắng tìm kiếm gì đó ở
dưới nước,một chút một chút,cô tìm kiếm rất tỉ mỉ.

Nước.....


Rất
lạnh,rất lạnh...

Tiểu Mễ trước mắt đã không còn nhìn thấy gì,ánh
nắng mờ ảo,làn nước cũng mờ ảo,khắp nơi là nước,khắp nơi lạnh lẽo.Cô
chỉ dùng ngón tay mò tìm dưới đáy nước,cái khuyên nhỏ bé,mày ở đâu,ra
đây đi.Hơi thở cô khó nhọc,làn nước lạnh lẽo đang lấy dần đi chút hơi
sức cuối cùng của cô.

Cái khuyên nhỏ bé,mày ở đâu......

Tiểu
Mễ lại cúi xuống kiếm tìm.......

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu
em-Chương 4(4)

Khi Tiểu Mễ nhảy vào bể nước,vòi nước phun lên một
đóa hoa nước.

Hoa nước làm ướt đẫm bàn tay Doãn Đường Diêu.

Trong
bể nước,Tiểu Mễ cuối cùng cũng đứng thẳng lên,cô vẫy tay,hoa nước trên
không trung phun lên trong suốt rồi rơi xuống.Cô vẫy tay với anh,nói
điều gì đó,nhưng tiếng nước quá lớn,nghe không rõ ràng.

Doãn
Đường Diêu đi lên phía trước.

Anh vẫn không hiểu được mình rốt
cuộc đang làm cái gì,thì đã đi vòng đến bên cạnh vòi phun nước,đưa tay
ra đỡ lấy Tiểu Mễ đang ướt đẫm người.

Tiếng nước phun ào ạt.

Tiểu
Mễ đứng trước mặt anh,cô trông tội nghiệp giống như một con cá vừa nhảy
ra khỏi nước.

Bàn tay Doãn Đường Diêu vẫn giơ ra.

Nhìn
tay anh,cô sững người,ngẩng đầu lên,nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.Sau
đó,cô cũng giơ tay ra----

Hai bàn tay nắm lấy nhau.....

Ngón
tay tiếp xúc ngón tay....

Ngón tay cô lạnh buốt.....

Ngón
tay anh nóng hổi.......

Ngay lúc đó,Tiểu Mễ đột nhiên ngã xuống
nước.....

*** ***

Trong bệnh viện đông đúc người,hành lang
lộn xộn.Các bác sỹ y tá đi đi lại lại,nhìn người bệnh đi đi lại
lại,người thăm bệnh đi đi lại lại,giường bệnh đẩy qua đẩy lại.Uy Quả Quả
và Thành Quyên vội vã chạy đến bệnh viện,đến tầng 3.

Cửa phòng
bệnh bị đẩy ra!

"Tiểu Mễ!"

Uy Quả Quả hét lớn.Đột nhiên
nhận được điện thoại nói Tiểu Mễ trong bệnh viện,bảo họ đến,không nói rõ
tại sao lại ở trong bệnh viện,cũng không nói rõ tình hình thế nào,điện
thoại đã ngắt.Vội vàng chạy đến bệnh viên,cô và Thành Quyên đến mức
không nói với nhau được câu nào.

Đóng cửa lại,Thành Quyên nhìn
không thấy bác sỹ trong phòng bệnh,cũng không có thiết bị cấp cứu khẩn
cấp,trong lòng đôi chút yên tâm,biết rằng tình hình của Tiểu Mễ cũng
không đến mức quá nghiêm trọng.

Uy Quả Quả vội đến bên Tiểu Mễ:

"Tiểu
Mễ!Tiểu Mễ!Bạn thế nào rồi?!"

Tiểu Mễ yên lặng nằm trên giường
bệnh,mái tóc ngắn của cô vẫn còn đôi chút nước,sắc mặt xanh xao,đôi môi
tím ngắt,cô nặng nề ngủ,bàn tay trái nắm rất chặt.

"Nói nhỏ
chút,cô ấy đang ngủ."

Thành Quyên nhẹ giọng nói,rồi kéo Uy Quả
Quả từ bên cạnh giường bệnh ra xa một chút.

"À."

Uy Quả
Quả liếc nhìn Tiểu Mễ,rồi nhẹ nhàng lùi ra xa.Hy vọng không không ảnh
hưởng đến cô nghỉ ngơi.

Phòng bệnh yên lặng trong giây lát.

Trong
không khí dường như chỉ có hơi thở yếu ớt của Tiểu Mễ.

Ánh mắt
của Uy Quả Quả từ giường bệnh dịch chuyển,rồi kinh ngạc nhận ra,thì ra
trong phòng bệnh còn có một người khác nữa!

Doãn Đường Diêu đứng ở
góc tường,cách Tiểu Mễ khoảng ba,bốn mét.Bàn tay anh đút túi quần,ánh
mắt không có biểu cảm gì.

Uy Quả Quả xông đến,chỉ tay về phía
anh:"Đúng rồi,hôm nay Tiểu Mễ đi chơi với bạn phải không?Bạn lại làm
điều gì khiến cô ấy phải vào bệnh viện thế này?!"

Doãn Đường Diêu
không quan tâm.

Uy Quả Quả tiếp tục hét lên:"Này!Tiểu Mễ tốt với
anh như vậy,thay anh chạy mười nghìn mét,giúp anh viết bài luận,chiếc
váy mỏng như vậy anh đưa cô ấy cũng mặc.....anh không biết là cô ấy đang
bị bệnh à?Cô ấy đang sốt cao,sốt ba mươi chín độ!Tôi không cho cô ấy
đi,nhưng cô ấy vẫn cứ đi,còn nói là sợ anh phải đợi,chưa đến mười giờ đã
đi rồi!Nói đi!Anh rốt cuộc đã làm gì hại cô ấy đến nông nỗi này!"

"Quả
Quả!"

Thành Quyên nói với cô phải nói nhỏ.Doãn Đường Diêu là một
kẻ hết thuốc chữa,điều này cả trường Thánh Du đều biết.Hy vọng Tiểu Mễ
qua lần này sẽ không như vậy nữa.

Uy Quả Quả nhịn giọng.Chết
thật,tức giận lại quên hết rồi.Cô lại trừng mắt nhìn Doãn Đường Diêu.

Doãn
Đường Diêu vẫn lạnh lùng,anh ta không nhìn Uy Quả Quả,dường như cũng
chẳng nghe thấy cô nói gì.

Đột nhiên----

Anh đứng thẳng
dậy,đi đến bên giường bệnh.

"Này!Anh làm gì vậy!"

Uu Quả
Quả vội vàng giơ tay ngăn anh lại.Lại muốn làm điều gì hại đến Tiểu Mễ
đây?Doãn Đường Diêu đẩy tay cô ra,đi đến bên Tiểu Mễ.

"Tỉnh rồi
à?"

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng.

Uy Quả Quả cũng vội vàng
đi đến,cúi đầu nhìn.À,Tiểu Mễ yên lặng nằm đó,cô dần dần mở mắt,có vẻ
vẫn rất mệt mỏi.

Tiểu Mễ cố gắng ngồi dậy,ánh mắt quay sang nhìn
Uy Quả Quả và Thành Quyên:

"Cảm ơn các bạn,mình không sao."

Uy
Quả Quả lo lắng,vội vàng ấn cô nằm xuống,hét:"Sao lại không sao?Không
sao mà lại vào bệnh viện à!Cho chung mình biết,Doãn Dường Diêu đã làm gì
với bạn?"

"Không sao.Mình không sao mà."

Tiểu Mễ nở nụ
cười yếu ớt.Sau đó,ánh mắt cô nhìn Doãn Đường Diêu.

Nụ cười cô
đẹp như thiên sứ.

Giọng nói rất,rất yếu ớt,cô nói với anh----

"Em
tìm thấy rồi."

Cô vất vả giơ bàn tay trái ra, một cái khuyên kim
cương.....
.
.
Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu em-Chương 4(5)

Doãn
Dường Diêu nhìn cái khuyên.

Cái khuyên trong bàn tay cô dột
nhiên phát sáng rực rỡ!

*** ***

Khi Bùi Ưu chuẩn bị về
nhà,nhìn thấy cửa của nhà bên cạnh vẫn mở,còn bên trong u ám không bật
đèn.

Bùi Ưu gõ cửa rồi bước vào,vừa bước đi vừa hỏi:"Mẹ
Doãn?Diêu?Có ai ở nhà không?"

Không có ai trả lời.

Phòng
khác yên tĩnh dường như không có ai cả.

Khi ánh mắt của Bùi Dực
dần dần thích nghi với bóng tối,anh nhìn thấy Doãn Đường Diêu đang nhắm
mắt ngồi trên ghế sofa.

Bùi Ưu bước đến,ngồi bên cạnh anh,khoác
vai anh:"Này,đang nghĩ gì thế."Rất ít khi nhìn thấy Diêu thế này.

Doãn
Đường Diêu bị đánh thức,mở mắt ra nhìn thấy Bùi Ưu-người bạn lớn lên
cùng với anh.

Bùi Ưu tỉ mỉ dò hỏi anh:"Nghe viện trưởng nói,hôm
nay cậu đến bệnh viện?"

"Ừ."

"Ái chà,chuyện lạ nhỉ,"Bùi Ưu
vuốt mũi cười cười,"Cậu không phải là có chết cũng không vào bệnh viện
à?Sao hôm nay lại tự mình đến đó vậy."

Doãn Đường Diêu quay
sang,biểu cảm có chút lúng túng.

"Nghe nói,cậu bế một cô gái đến
đó,có vẻ rất lo lắng,hét lớn ra lệnh viện trưởng Nhiệm phải đích thân
khám bệnh cho cô gái."Bùi Ưu cười thành tiếng:"Diêu,có phải yêu rồi
không,chúc mừng,chúc mừng."

"Viện trưởng Nhiệm thật lắm mồm!"Doãn
Đường Diêu nói.

"Cô gái đó là ai?Hôm nào cho mình gặp nhé,ái
chà,có thể làm cho công tử Diêu lo lắng như vậy."Bùi Ưu hài hước đùa.

"Không
phải.Cô ta chỉ là một người điên."

Giọng nói Doãn Đường Diêu có
vẻ buồn buồn.

"Người điên?"Bùi Ưu lại càng tò mò.Là người điên
như thế nào,có thể làm cho Diêu xấu hổ và lo lắng như thế này.

Doãn
Đường Diêu lại im lặng.

Sắc mặt anh có vẻ khác thường,sâu trong
mắt dường như có cái gì đó đang phát sáng.Nhưng lại có vẻ mờ ảo,tranh
đấu và không rõ ràng.

Ngón tay anh vô ý thức nắm cái gì đó.

Bùi
Ưu nhìn thấy,chỉ nhìn thấy cái khuyên kim cương,trong bàn tay Doãn
Đường Diêu không ngừng phát sáng.

"Này,cái khuyên trên mũi cậu
sao lại gỡ xuống."Diêu đeo nó đã lâu lắm rồi,Bùi Ưu thậm chí còn cảm
thấy cái khuyên đã trở thành một bộ phận trong cơ thể của Diêu.

Doãn
Đường Diêu nhìn chiếc khuyên.

Ánh sáng từ chiếc khuyên kim cương
phát sáng khắp phòng.

Một hồi lâu-----

Doãn Đường Diêu
hỏi:"Ưu,nếu như có người nói với cậu---cô ấy thích cậu,chỉ cần cậu
vui,bất cứ điều gì cô ấy cũng có thể làm.Kể cả,cô ấy thật sự không muốn
làm,kể cả việc khó khăn như thế nào cũng làm...."

"Là cô gái đó
à?"

"Ừ."

Doãn Đường Diêu dựa đầu vào ghế sofa,nhắm mắt
lại,anh nắm cái khuyên vào trong lòng bàn tay:"Nhưng mà,tại sao đây?Mình
luôn đối với cô ta rất tệ,cũng không thể hiểu được cô ta tại sao....."

Bùi
Ưu yên lặng nghe anh nói.

"Ưu,cậu không biết...."

"Cậu
thích cô ấy à?"Bùi Ưu mỉm cười.

Doãn Đường Diêu trầm ngâm.

"Không
biết.Chỉ là mỗi lần cô ấy cười với mình,mình chỉ muốn hung dữ với cô
ấy.Mình hung dữ với cô ấy,cô ấy vẫn cười với mình.Sau đó....Mình lại
muốn càng hung dữ với cô ấy không....."

"Diêu,cậu là thằng
ngốc!"Bùi Ưu cười lớn.

Doãn Đường Diêu hít thở sâu,mở mắt ra,nói
lớn:

"Cô ta là một con điên."

"Ừ,Thằng Ngốc và Con Điên là
một đôi trời sinh mà."Bùi Ưu nghiêm túc nói.

"Ưu!"

Khuôn
mặt Doãn Đường Diêu đỏ gay.

"Yêu đi,"Bùi Ưu cười,"đàn ông con
trai từng này tuổi rồi,cũng nên yêu một lần đi."

Doãn Đường Diêu
đẩy anh ra:"Nói chuyện như ông già,chỉ hơn mình có hai tuổi.À này,tại
sao cậu không yêu?"

"Mình?"Bùi Ưu xoa xoa mũi cười,"Mình vẫn đang
chờ đợi cô gái của đời mình.

Doãn Đường Diêu chịu không nổi nhìn
anh.

Bùi Ưu lại cười lớn.

Hai người cười rất vui vẻ,căn
phòng trong giây lát trở nên rộn rã.

Qua một lúc,khổ sở lại hiện
lên trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu.

"Ưu,mình lo....."

"Sao
vậy?"

Doãn Đường Diêu im lặng.

Bùi Ưu mỉm cười,nhìn
anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh,chỉ cần cẩn thận một chút,điều gì cũng
có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt,thì đừng có do dự nữa,yêu
đi...."

"Ừ...."

"Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi."

"Mình
không có!"Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên.

"Được,được,cậu
không có,"Bùi Ưu nhịn cười,"thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi."

Thật
à----

Được không?

Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng
hổi làm ấm

........

"10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy."

Con
đường chạy dài màu đỏ.

Bóng hình cô chìm trong bóng tối,chỉ khi
cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra.

.......

"Bài viết là của
Doãn Đường Diêu!"

Cô đứng bật dậy,tiếng nói đầy vẻ cương quyết.

Anh
nhìn thấy đôi mắt đó----

Trong sáng như nước trắng đen rõ
ràng,mang đôi chút buồn,yếu ớt,nhưng lại cực kỳ kiên cường!

.......

"Tìm
thấy cái khuyên,anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu
em-Chương 4(4)

Khi Tiểu Mễ nhảy vào bể nước,vòi nước phun lên một
đóa hoa nước.

Hoa nước làm ướt đẫm bàn tay Doãn Đường Diêu.

Trong
bể nước,Tiểu Mễ cuối cùng cũng đứng thẳng lên,cô vẫy tay,hoa nước trên
không trung phun lên trong suốt rồi rơi xuống.Cô vẫy tay với anh,nói
điều gì đó,nhưng tiếng nước quá lớn,nghe không rõ ràng.

Doãn
Đường Diêu đi lên phía trước.

Anh vẫn không hiểu được mình rốt
cuộc đang làm cái gì,thì đã đi vòng đến bên cạnh vòi phun nước,đưa tay
ra đỡ lấy Tiểu Mễ đang ướt đẫm người.

Tiếng nước phun ào ạt.

Tiểu
Mễ đứng trước mặt anh,cô trông tội nghiệp giống như một con cá vừa nhảy
ra khỏi nước.

Bàn tay Doãn Đường Diêu vẫn giơ ra.

Nhìn
tay anh,cô sững người,ngẩng đầu lên,nụ cười yếu ớt nở trên môi cô.Sau
đó,cô cũng giơ tay ra----

Hai bàn tay nắm lấy nhau.....

Ngón
tay tiếp xúc ngón tay....

Ngón tay cô lạnh buốt.....

Ngón
tay anh nóng hổi.......

Ngay lúc đó,Tiểu Mễ đột nhiên ngã xuống
nước.....

*** ***

Trong bệnh viện đông đúc người,hành lang
lộn xộn.Các bác sỹ y tá đi đi lại lại,nhìn người bệnh đi đi lại
lại,người thăm bệnh đi đi lại lại,giường bệnh đẩy qua đẩy lại.Uy Quả Quả
và Thành Quyên vội vã chạy đến bệnh viện,đến tầng 3.

Cửa phòng
bệnh bị đẩy ra!

"Tiểu Mễ!"

Uy Quả Quả hét lớn.Đột nhiên
nhận được điện thoại nói Tiểu Mễ trong bệnh viện,bảo họ đến,không nói rõ
tại sao lại ở trong bệnh viện,cũng không nói rõ tình hình thế nào,điện
thoại đã ngắt.Vội vàng chạy đến bệnh viên,cô và Thành Quyên đến mức
không nói với nhau được câu nào.

Đóng cửa lại,Thành Quyên nhìn
không thấy bác sỹ trong phòng bệnh,cũng không có thiết bị cấp cứu khẩn
cấp,trong lòng đôi chút yên tâm,biết rằng tình hình của Tiểu Mễ cũng
không đến mức quá nghiêm trọng.

Uy Quả Quả vội đến bên Tiểu Mễ:

"Tiểu
Mễ!Tiểu Mễ!Bạn thế nào rồi?!"

Tiểu Mễ yên lặng nằm trên giường
bệnh,mái tóc ngắn của cô vẫn còn đôi chút nước,sắc mặt xanh xao,đôi môi
tím ngắt,cô nặng nề ngủ,bàn tay trái nắm rất chặt.

"Nói nhỏ
chút,cô ấy đang ngủ."

Thành Quyên nhẹ giọng nói,rồi kéo Uy Quả
Quả từ bên cạnh giường bệnh ra xa một chút.

"À."

Uy Quả
Quả liếc nhìn Tiểu Mễ,rồi nhẹ nhàng lùi ra xa.Hy vọng không không ảnh
hưởng đến cô nghỉ ngơi.

Phòng bệnh yên lặng trong giây lát.

Trong
không khí dường như chỉ có hơi thở yếu ớt của Tiểu Mễ.

Ánh mắt
của Uy Quả Quả từ giường bệnh dịch chuyển,rồi kinh ngạc nhận ra,thì ra
trong phòng bệnh còn có một người khác nữa!

Doãn Đường Diêu đứng ở
góc tường,cách Tiểu Mễ khoảng ba,bốn mét.Bàn tay anh đút túi quần,ánh
mắt không có biểu cảm gì.

Uy Quả Quả xông đến,chỉ tay về phía
anh:"Đúng rồi,hôm nay Tiểu Mễ đi chơi với bạn phải không?Bạn lại làm
điều gì khiến cô ấy phải vào bệnh viện thế này?!"

Doãn Đường Diêu
không quan tâm.

Uy Quả Quả tiếp tục hét lên:"Này!Tiểu Mễ tốt với
anh như vậy,thay anh chạy mười nghìn mét,giúp anh viết bài luận,chiếc
váy mỏng như vậy anh đưa cô ấy cũng mặc.....anh không biết là cô ấy đang
bị bệnh à?Cô ấy đang sốt cao,sốt ba mươi chín độ!Tôi không cho cô ấy
đi,nhưng cô ấy vẫn cứ đi,còn nói là sợ anh phải đợi,chưa đến mười giờ đã
đi rồi!Nói đi!Anh rốt cuộc đã làm gì hại cô ấy đến nông nỗi này!"

"Quả
Quả!"

Thành Quyên nói với cô phải nói nhỏ.Doãn Đường Diêu là một
kẻ hết thuốc chữa,điều này cả trường Thánh Du đều biết.Hy vọng Tiểu Mễ
qua lần này sẽ không như vậy nữa.

Uy Quả Quả nhịn giọng.Chết
thật,tức giận lại quên hết rồi.Cô lại trừng mắt nhìn Doãn Đường Diêu.

Doãn
Đường Diêu vẫn lạnh lùng,anh ta không nhìn Uy Quả Quả,dường như cũng
chẳng nghe thấy cô nói gì.

Đột nhiên----

Anh đứng thẳng
dậy,đi đến bên giường bệnh.

"Này!Anh làm gì vậy!"

Uu Quả
Quả vội vàng giơ tay ngăn anh lại.Lại muốn làm điều gì hại đến Tiểu Mễ
đây?Doãn Đường Diêu đẩy tay cô ra,đi đến bên Tiểu Mễ.

"Tỉnh rồi
à?"

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng.

Uy Quả Quả cũng vội vàng
đi đến,cúi đầu nhìn.À,Tiểu Mễ yên lặng nằm đó,cô dần dần mở mắt,có vẻ
vẫn rất mệt mỏi.

Tiểu Mễ cố gắng ngồi dậy,ánh mắt quay sang nhìn
Uy Quả Quả và Thành Quyên:

"Cảm ơn các bạn,mình không sao."

Uy
Quả Quả lo lắng,vội vàng ấn cô nằm xuống,hét:"Sao lại không sao?Không
sao mà lại vào bệnh viện à!Cho chung mình biết,Doãn Dường Diêu đã làm gì
với bạn?"

"Không sao.Mình không sao mà."

Tiểu Mễ nở nụ
cười yếu ớt.Sau đó,ánh mắt cô nhìn Doãn Đường Diêu.

Nụ cười cô
đẹp như thiên sứ.

Giọng nói rất,rất yếu ớt,cô nói với anh----

"Em
tìm thấy rồi."

Cô vất vả giơ bàn tay trái ra, một cái khuyên kim
cương.....
.
.
Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu em-Chương 4(5)

Doãn
Dường Diêu nhìn cái khuyên.

Cái khuyên trong bàn tay cô dột
nhiên phát sáng rực rỡ!

*** ***

Khi Bùi Ưu chuẩn bị về
nhà,nhìn thấy cửa của nhà bên cạnh vẫn mở,còn bên trong u ám không bật
đèn.

Bùi Ưu gõ cửa rồi bước vào,vừa bước đi vừa hỏi:"Mẹ
Doãn?Diêu?Có ai ở nhà không?"

Không có ai trả lời.

Phòng
khác yên tĩnh dường như không có ai cả.

Khi ánh mắt của Bùi Dực
dần dần thích nghi với bóng tối,anh nhìn thấy Doãn Đường Diêu đang nhắm
mắt ngồi trên ghế sofa.

Bùi Ưu bước đến,ngồi bên cạnh anh,khoác
vai anh:"Này,đang nghĩ gì thế."Rất ít khi nhìn thấy Diêu thế này.

Doãn
Đường Diêu bị đánh thức,mở mắt ra nhìn thấy Bùi Ưu-người bạn lớn lên
cùng với anh.

Bùi Ưu tỉ mỉ dò hỏi anh:"Nghe viện trưởng nói,hôm
nay cậu đến bệnh viện?"

"Ừ."

"Ái chà,chuyện lạ nhỉ,"Bùi Ưu
vuốt mũi cười cười,"Cậu không phải là có chết cũng không vào bệnh viện
à?Sao hôm nay lại tự mình đến đó vậy."

Doãn Đường Diêu quay
sang,biểu cảm có chút lúng túng.

"Nghe nói,cậu bế một cô gái đến
đó,có vẻ rất lo lắng,hét lớn ra lệnh viện trưởng Nhiệm phải đích thân
khám bệnh cho cô gái."Bùi Ưu cười thành tiếng:"Diêu,có phải yêu rồi
không,chúc mừng,chúc mừng."

"Viện trưởng Nhiệm thật lắm mồm!"Doãn
Đường Diêu nói.

"Cô gái đó là ai?Hôm nào cho mình gặp nhé,ái
chà,có thể làm cho công tử Diêu lo lắng như vậy."Bùi Ưu hài hước đùa.

"Không
phải.Cô ta chỉ là một người điên."

Giọng nói Doãn Đường Diêu có
vẻ buồn buồn.

"Người điên?"Bùi Ưu lại càng tò mò.Là người điên
như thế nào,có thể làm cho Diêu xấu hổ và lo lắng như thế này.

Doãn
Đường Diêu lại im lặng.

Sắc mặt anh có vẻ khác thường,sâu trong
mắt dường như có cái gì đó đang phát sáng.Nhưng lại có vẻ mờ ảo,tranh
đấu và không rõ ràng.

Ngón tay anh vô ý thức nắm cái gì đó.

Bùi
Ưu nhìn thấy,chỉ nhìn thấy cái khuyên kim cương,trong bàn tay Doãn
Đường Diêu không ngừng phát sáng.

"Này,cái khuyên trên mũi cậu
sao lại gỡ xuống."Diêu đeo nó đã lâu lắm rồi,Bùi Ưu thậm chí còn cảm
thấy cái khuyên đã trở thành một bộ phận trong cơ thể của Diêu.

Doãn
Đường Diêu nhìn chiếc khuyên.

Ánh sáng từ chiếc khuyên kim cương
phát sáng khắp phòng.

Một hồi lâu-----

Doãn Đường Diêu
hỏi:"Ưu,nếu như có người nói với cậu---cô ấy thích cậu,chỉ cần cậu
vui,bất cứ điều gì cô ấy cũng có thể làm.Kể cả,cô ấy thật sự không muốn
làm,kể cả việc khó khăn như thế nào cũng làm...."

"Là cô gái đó
à?"

"Ừ."

Doãn Đường Diêu dựa đầu vào ghế sofa,nhắm mắt
lại,anh nắm cái khuyên vào trong lòng bàn tay:"Nhưng mà,tại sao đây?Mình
luôn đối với cô ta rất tệ,cũng không thể hiểu được cô ta tại sao....."

Bùi
Ưu yên lặng nghe anh nói.

"Ưu,cậu không biết...."

"Cậu
thích cô ấy à?"Bùi Ưu mỉm cười.

Doãn Đường Diêu trầm ngâm.

"Không
biết.Chỉ là mỗi lần cô ấy cười với mình,mình chỉ muốn hung dữ với cô
ấy.Mình hung dữ với cô ấy,cô ấy vẫn cười với mình.Sau đó....Mình lại
muốn càng hung dữ với cô ấy không....."

"Diêu,cậu là thằng
ngốc!"Bùi Ưu cười lớn.

Doãn Đường Diêu hít thở sâu,mở mắt ra,nói
lớn:

"Cô ta là một con điên."

"Ừ,Thằng Ngốc và Con Điên là
một đôi trời sinh mà."Bùi Ưu nghiêm túc nói.

"Ưu!"

Khuôn
mặt Doãn Đường Diêu đỏ gay.

"Yêu đi,"Bùi Ưu cười,"đàn ông con
trai từng này tuổi rồi,cũng nên yêu một lần đi."

Doãn Đường Diêu
đẩy anh ra:"Nói chuyện như ông già,chỉ hơn mình có hai tuổi.À này,tại
sao cậu không yêu?"

"Mình?"Bùi Ưu xoa xoa mũi cười,"Mình vẫn đang
chờ đợi cô gái của đời mình.

Doãn Đường Diêu chịu không nổi nhìn
anh.

Bùi Ưu lại cười lớn.

Hai người cười rất vui vẻ,căn
phòng trong giây lát trở nên rộn rã.

Qua một lúc,khổ sở lại hiện
lên trên khuôn mặt Doãn Đường Diêu.

"Ưu,mình lo....."

"Sao
vậy?"

Doãn Đường Diêu im lặng.

Bùi Ưu mỉm cười,nhìn
anh:"Cậu bây giờ đang khỏe mạnh,chỉ cần cẩn thận một chút,điều gì cũng
có thể.Nếu như cô ấy thật sự là một cô gái tốt,thì đừng có do dự nữa,yêu
đi...."

"Ừ...."

"Cậu đã cảm động trước cô ấy rồi."

"Mình
không có!"Doãn Dường Diêu thiếu chút nữa nhảy lên.

"Được,được,cậu
không có,"Bùi Ưu nhịn cười,"thế thì coi như cho cô ấy một cơ hội đi."

Thật
à----

Được không?

Chiếc khuyên lạnh lẽo được bàn tay nóng
hổi làm ấm

........

"10.000 mét à?Mình thay anh ấy chạy."

Con
đường chạy dài màu đỏ.

Bóng hình cô chìm trong bóng tối,chỉ khi
cô chạy qua bóng đèn mới nhận ra.

.......

"Bài viết là của
Doãn Đường Diêu!"

Cô đứng bật dậy,tiếng nói đầy vẻ cương quyết.

Anh
nhìn thấy đôi mắt đó----

Trong sáng như nước trắng đen rõ
ràng,mang đôi chút buồn,yếu ớt,nhưng lại cực kỳ kiên cường!

.......

"Tìm
thấy cái khuyên,anh sẽ vui chứ?"Cơ thể cô đang run

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu
em-Chương 5(1)
"Binh"

Cử phòng y tế bị đẩy mạnh ra!

Âm
thanh mạnh làm cho nhân viên y vụ Dương Thẩm run tay,chút nữa đâm kim
tiêm vào bên cạnh mạch máu của nữ sinh.Ông chậm rãi,cố gắng không quan
tâm đến âm thanh bên cạnh,tiêp tục tiêm cho nữ sinh.

"Này!Ông qua
đây!"

Một tiếng nói hung tợn vang lên trong phòng y tế.

Dương
Nhuận tiêm xong,dùng cồn sát trùng chỗ tiêm cho nữ sinh,nhẹ nhàng
nói:"Buổi chiều lại đến tiêm mũi cuối cùng."

"Bác sỹ!Bảo ông đến
đây không nghe thấy à!"

"Cảm ơn bác sỹ."Nữ sinh bị bệnh quay sang
nhìn về phía cửa,nhìn thấy một đôi mắt rực lửa,giống như đang muốn giết
người,đáng sợ!Cô bị dọa đến mức vội vàng đi khỏi phòng y tế.

Dường
Nhuận bỏ ống tiêm và bông vào thùng rác.

"Ông điếc à?"

Doãn
Đường Diêu hét lên.

Dương Nhuận không ngẩng đầu lên,ông đưa tay
phải lên chỉ về phía tấm bảng trên tường.

"Không làm ồn."

Sắc
mặt Doãn Đường Diêu nóng nảy,nếu như trên tay không bế Tiểu Mễ,nắm đấm
của anh đã vung lên rồi!

"Ha ha!"

Tiểu Mễ trong vòng tay
anh cười,từ khi đến Thánh Du,đây là lần đầu tiên cô thấy Doãn Đường Diêu
lo lắng như vậy.Từ phòng học đến phòng y tế,anh ôm cô rất chặt,xương
cốt của cô như bị anh làm cho tan vỡ,rất đau.

"Cười cái gì?!"Doãn
Đường Diêu phát hỏa.

"Ha ha...."Tiểu Mễ cố gắng nhịn cười,ho lên
vài tiếng,"cuối cùng đã đến phòng y tế,em rất vui,haha."

Doãn
Đường Diêu trừng mắt nhìn cô,dường như vẫn cảm thấy trong mắt cô có nụ
cười kỳ quái.

"Khụ,anh vừa nói như vậy là không hay,bác sỹ...."

"Im
lặng!"Doãn Đường Diêu hét lên,"cô vì ông ta mà dạy bảo tôi?!Không phải
cô nói là thích tôi à----"

Đột nhiên anh không nói nữa,sắc mặt
giống hệt người chết,hai môi mím chặt.

Dương Nhuận làm xong công
việc,quay lại nhìn anh chàng vừa nói lớn tiếng.

Chàng trai cao
lớn,đẹp trai,mái tóc màu hạt dẻ,trên mũi đeo một chiếc khuyên kim
cương.Chàng trai hai tay bế một cô gái,tư thế ôm của anh rất chặt,cảm
giác đó,giống như một chàng ngốc không biết làm thế nào để chăm sóc búp
bê yêu quý của mình.

"Anh là Doãn Đường Diêu?"Dương Nhuận hỏi.

Doãn
Đường Diêu tỏ vẻ dọa dẫm:"Tôi không biết ông."Trước đây anh chưa hề
bước chân vào phòng y tế.

"Bùi Ưu là em kết nghĩa của tôi."Lúc
học đại học Dương Nhuận và Bùi Ưu tình bạn rất tốt,đã từng vài lần trong
ví của Bùi Ưu anh nhìn thấy ảnh chung của Bùi Ưu và Doãn Đường
Diêu,cũng nghe qua một vài điều Bùi Ưu nói về Doãn Đường Diêu.

"À."Doãn
Đường Diêu buồn buồn nói,thì ra là bạn của Bùi Ưu.

"Người có
bệnh tim,thường xuyên tức giận như vậy không tốt lăm."Dương Nhuận nhẹ
nhàng nói.

"Mẹ kiếp!"

Doãn Đường Diêu nguyền rủa,thằng
khốn kiếp Bùi Ưu này!Trong lúc tức giận,hai tay anh ta ôm càng
chặt,xương cốt của Tiểu Mễ dường như đang kêu răng rắc.

"Đau....."

Tiểu
Mễ nói.

"Anh nên để người bệnh đặt lên giường,cô ấy sẽ bị anh
bóp nát mất."Dương Nhuân lắc đầu.Một người ôn hòa chu đáo như Bùi Ưu lại
có thế kết bạn với một kẻ bốc đồng như Doãn Đường Diêu,thế giới này
thật là không cái gì không có.

Doãn Đường Diêu sững người,cúi đầu
nhìn Tiểu Mễ,nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô,vội vàng bước đến bên
giường bệnh đặt cô xuống.

"Cảm ơn."

Tiểu Mễ vừa ho vừa nói
với anh.

Doãn Đường Diêu không nói gì,lấy chăn đắp cho cô,rồi
hét lên với Dương Nhuận:

"Này!Mau đến khám bệnh cho cô ấy!"

Dương
Nhuận chầm chậm bước đến,nở nụ cười nhạt,dường như không quan tâm đên
lời Doãn Đường Diêu nói.

"Nhanh lên một chút được không!"Doãn
Dường Diêu lại hét lên!

"Đừng như vậy...."Tiểu nắm lấy cổ tay
anh,"anh hét làm cho tai em ù hết cả lên rồi."

"Thật à?"Mặc dù
không tin rằng tiếng hét của mình có uy lực lớn như vậy,nhưng không
ngờ,anh lại hạ thấp giọng xuống.

Tiểu Mễ chớp chớp mắt:"Đùa
thôi,lừa anh đấy."

"Cô-----"

"Em rất vui."Cô mỉm cười,nụ
cười như trong suốt,bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay anh,dịu dàng ấm áp.

Doãn
Đường Diêu trừng mắt nhìn cô.

"Cảm ơn anh đỗi xử tốt với em như
vậy,"cô nhắm mắt lại hít thở,"Anh biết không?Anh dường như giống như một
thiên sứ....."

Thiên sứ?Cái quái gì đây!Doãn Đường Diêu nghi
hoặc.

Dương Nhuận nhìn thăm dò Doãn Đường Diêu một hồi lâu,muốn
tìm ra bóng hình của thiên sứ trên người anh.Nhìn qua nhìn lại,cuối cùng
nhận định rằng anh vẫn trong quá trình phát triển của thiên sứ,còn về
trong quá trình tiến hóa thành thiên sứ của anh có chậm như quá trình
tiến hóa tù vượn thành người hay không thì thật là một câu hỏi khó khắn.

"Tôi
không phải là thiên sứ!"Doãn Đường Diêu xấu hổ nói,anh ghét những lời
đường mật như vậy.

".....À."Tiểu Mễ yếu ớt vuốt vuốt
tóc.Thôi,không sao,thiên sứ bình thường sẽ không thừa nhận bản thân là
thiên sứ.Cô mở mắt ra,vẫn giữ nụ cười trên môi,"thế thì.....anh không
cần tốt với em như vậy....em sẽ.....không biết làm như thế nào...."đã
quen với dáng vẻ hung dữ của anh,đột nhiên nhìn thấy anh dịu dàng với cô
như vậy,không biết thế nào,cô đang có một cảm giác đau đớn.

"Tôi
không đối xử tốt với cô.Chỉ là,tôi đã nhận lời cô,chỉ cần cô tìm thấy
cái khuyên,tôi sẽ hẹn hò với cô một tháng mà thôi."Doãn Đường Diêu
nói,một khuôn mặt lạnh lùng,nhưng sâu trong mắt lại lộ lên vẻ căng thẳng
khó hiểu.

"À....thế à....."

Sự lúng túng của anh dường
như truyền đến bên Tiểu Mễ,cô hoang mang,rồi bắt đầu ho mạnh hơn.

"Bác
sỹ----!"

Doãn Đường Diêu lại bắt đầu hét lớn.

Dương Nhuận
đã đi đến bên cạnh giường bệnh của Tiểu Mễ,anh đỡ cô dậy,giúp cô
thở:"Sốt mấy ngày rồi?"

Baby_Me0

Baby_Me0
Thượng sĩ 6
Thượng sĩ 6

lol truyện này làm thành phim chiếu trên kênh hà nội lâu rồi thì phải,anh đóng vai Doãn Đường Diệu đẹp trai chết người (anh này người hàn quốc ), thằng người yêu cũ con Tiểu Mễ tên BÙi Dực mới đau, bà già mình toàn :" ah thằng bầu dục" lol

dzit_con_ol

dzit_con_ol
Sao Đỏ
Sao Đỏ

hay

avrillavigne

avrillavigne
Thiếu tướng 1
Thiếu tướng 1

đọc mãi mới xong.hix đọc rui mới biết nó đã thành phim.tìm trên google nghe nhạc phim nay hay ghê cơ.....

haiduong

haiduong
Hạ sĩ 1
Hạ sĩ 1

chán đời ai post thế hok biết chọn lọc gì cả

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết