Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum

Join the forum, it's quick and easy

Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum
Học viện kỹ thuật quân sự
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Học viện kỹ thuật quân sự

100 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội


You are not connected. Please login or register

Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi

5 posters

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Go down  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

1Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi - Page 2 Empty Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi Sun Mar 07, 2010 11:13 am

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

First topic message reminder :

Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
Tác giả : caycodai
Nguồn : HHT
[Lời
mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những
lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]




Tôi
- một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko biết
sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một thiên
đường? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục nhưng cũng chả phải là
một thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những phút
giây ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sướng và cả những khao khát, đam mê
mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi
lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề
phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng
tiếc.

Vợ tôi ư? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ?
Không phải ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy
bây giờ mới có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy
vừa mới tốt nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và
chúng tôi đã cưới nhau được gần 2 năm.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chương I: Con nhỏ khó ưa!

- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?

Tôi
ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp III,
đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con, hơi
rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.

- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:
-
Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là chỗ
ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
-
Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với
cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái
laptop trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho
con bé, vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi
đang được ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi
không thích tí nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và
đề nghị tôi nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi
thấy chẳng ưa gì con nhỏ này.

Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn
tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là học 11, 12 trong khi tôi đã
30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn một người lớn tuổi hơn mình bằng ánh
mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?

Ngay
lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào ghế
một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi nghe
thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì? Ông
già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả thấy
gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông già”. Nói thật, tôi
tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai,
phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám
kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi,
tôi người lớn không chấp trẻ con làm gì.

Tôi nghe thấy tiếng hút
nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con đứa chẳng biết tệ nhị
gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc
sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong khi cốc nâu đá của tôi
gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2 thìa. Con nhỏ bước
ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi nó vẫn ko quên tặng
tôi một cái lườm cháy da mặt.


26Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi - Page 2 Empty Re: Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi Mon Mar 08, 2010 12:21 am

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Chương XXXI: Tình yêu và trách nhiệm.

Hôm
nay tôi và mẹ sẽ sang nhà Thanh Mai để nói rõ chuyện của chúng tôi. Hoá
ra sáng ngày hôm qua, mẹ tôi và bà Thanh đã hẹn gặp nói chuyện với
nhau. Tôi ko biết có phép màu gì mà giữa hai bà mẹ khó tính có thể ngồi
nói chuyện và đưa đến kết quả là có buổi nói chuyện giữa hai bên gia
đình như ngày hôm nay.

Năm con người ngồi trong phòng khách. Tôi và Thanh Mai là căng thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và Thanh Mai rồi bảo:
-
Hôm qua, mẹ và bà Thanh đã nói chuyện với nhau. Thật sự mà nói cả mẹ và
bà Thanh đều ko bằng lòng với việc làm của hai con. Các con thật thiếu
suy nghĩ và quá nông nổi. Các con đã phạm một sai lầm mà hai mẹ ko thể
chấp nhận. Hai con đã làm cho mọi người quá mệt mỏi và thất vọng. Mẹ
luôn tự hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện này mẹ thật sự thấy buồn. -
Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình đã sai, quyết định này
của tôi và Thanh Mai thật sự đã đi quá xa và chẳng thể dừng lại. Có lẽ
đúng là nó quá nông nổi. Nhưng tôi ko thể trách ai, tôi mới là kẻ đáng
trách, một thằng đàn ông đã trưởng thành, đã 30 tuổi đầu lại có thể
chấp nhận và đồng tình với kế sách chẳng mấy hay ho này của cô người
yêu chưa học hết THPT. Nhưng chúng tôi thực sự yêu nhau! Người ta vẫn
nói khi người ta yêu người ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp
nhận tất cả vì tình yêu đích thực của mình.

- Gìơ có nói thêm gì
thì cũng đã muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì cái mang. – Bà Thanh thở
dài. - Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt cả, nhưng nếu hai con đã quyết
định đến với nhau, mẹ và bác Kim ko can thiệp gì. Chỉ có điều, các con
phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống gia đình có nhiều điều ko
dễ dàng như các con nghĩ. Nhất là giờ các con sắp làm cha làm mẹ. Các
con phải biết bảo ban nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ chồng, cũng
như cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái. – Bà Thanh
quay sang tôi. - Cậu Lâm thì ko nói làm gì. Cậu đã có sự nghiệp nhất
định. Nhưng còn con Thanh Mai nhà tôi, nó thì học hành ko tốt, nghề
nghiệp thì chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cậu và cũng cho cả bà
Kim nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu quả quá lớn, và cũng chính hai con
muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng mong
hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn nữa.

Tôi
và Thanh Mai lặng im ko nói gì cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ để chúng
tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng chúng tôi cũng
vui lắm, vì giờ tất cả có nghĩa là chúng tôi sẽ đc chung sống với nhau.
Tôi biết gặng nặng gia đình là rất lớn nhưng đc sống với ng mình yêu
thì còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho lựa chọn của chúng tôi là ko hề sai
lầm!

Trước khi đám cưới đc tổ chức, mọi người đã đề ra điều kiện
cho chúng tôi đó là Thanh Mai phải thi đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều
tôi mong mỏi ở cô ấy. Tôi và Thanh Mai biết những kiến thức cô ấy có
được thật sự quá mong manh cho việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng tôi lại
bắt đầu lao vào ôn luyện cho Thanh Mai. Thời gian thi chẳng còn nhiều
nên cô ấy phải nỗ lực nhiều lắm. Nhìn cô ấy gầy hẳn bởi những đêm thức
trắng để học bài, sáng lại vội vã đến trường, tôi thấy lòng mình nhoi
nhói. Người ta vẫn nói sức mạnh của tình yêu lớn lắm! Mong rằng nó sẽ
giúp cho Thanh Mai bé bỏng của tôi đủ sức để vượt qua giai đoạn khó
khắn này!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chương XXXII: Cô bé Hy – Un.

Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua nhìn tôi:
- Anh ơi! Chị Thanh Trúc dạo này buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị ấy và ông Chan. Làm thế nào để cho mẹ đồng ý nhỉ?
- Khó thật đấy!
-
Mẹ đã quá đau đầu vì chuyện của em rồi, giờ thêm chuyện của chị chắc mẹ
đến bệnh mất! – Cô ấy thở dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa kính.
Tôi khẽ nắm lấy bàn tay cô ấy, mỉm cười.
- Em tinh ranh lắm mà! Sao ko nghĩ cách giúp chị!
-
Giúp chị Trúc á! – Cô ấy nhăn cái mũi lại giả đò đăm chiêu suy nghĩ. -
Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy mới đc! – Nghe cô ấy nói tôi hơi giật
mình. Tôi chỉ đùa cô ấy thôi chứ cô ấy mà nghĩ cách ko khéo lại giống
chuyện của chúng tôi, làm bà Thanh sốc thêm cú nữa.

Tôi giờ như
đã là con rể trong nhà, thế nên bà Thanh cũng rất hay làm cơm vào thứ 7
gọi tôi đến ăn cùng. Hôm nay cũng ko ngoại lệ. Đi làm về cái là tôi rẽ
thẳng đến nhà Thanh Mai luôn. Chà đúng là tiếp đãi con rể quý có khác,
mẹ vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà hôm nay Thanh Mai thật lạ, mọi
lần là hay lăng xăng chạy ra chạy vào chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp
mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là để nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm nay
trong khi thức ăn ngon rất nhiều mà chẳng thấy cô ấy thiết tha gì, cứ
thấy thấp thỏm, ngóng Thanh Trúc đi làm về.

Vừa thấy tiếng xe
máy Thanh Trúc về cô ấy đã lao như bay ra đón. Nhớ chị gái đến thế sao?
Chắc sắp lấy chồng nên tình cảm nó tràn trề! Tôi đang phụ giúp mẹ vợ
dọn đò ăn ra thì thấy Thanh Trúc và Thanh Mai vào nhưng dẫn theo một
đứa bé gái chắc tầm 6, 7 tuổi. Con bé có mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi
mắt tròn và sáng, cái môi nhỏ xíu, đỏ mọng. Chiếc váy chấm bi hồng càng
tôn lên vẻ đáng yêu của nó.
- Chào bà và chú đi Hy – Un.
- Dạ! Con chào bà, con chào chú!

Bà Thanh ngạc nhiên:
- Con ai vậy Thanh Trúc?
-
Dạ con của tổng giám đốc. Ông ấy phải đi công tác một tuần nên gửi bé
Hy – Un nhờ con trông giùm. - Vừa nghe đến đó tôi giật mình. Gìơ thì
tôi đã hiểu tại sao hôm nay Thanh Mai của tôi lại lạ như vậy. Tôi cam
đoan sự có mặt của bé Hy – Un ở đây chắc chắn có bàn tay của cô ấy.
-
Hoá ra là con của ông Chan hả? Đúng là gái Hàn Quốc có khác xinh quá! –
Bà Thanh vui vẻ cầm tay đứa bé. - Lại đây con, vào ăn cơm cùng bà nào.
- Dạ!
- Ngoan quá! Mà này sao con bé nói tiếng Việt sõi thế?
- Bé theo ông Chan sang Việt Nam từ năm 1 tuổi mà mẹ!
- Vậy à? Thế Hy…
- Dạ, con tên Hy – Un ạ!
- Con ngoan quá! Thế con học lớp mấy rồi?

Con bé xoè tay ra đếm:
-
1, 2.. Dạ 2…. ạ! – Bà Thanh và chúng tôi bật cười trc hành động ngộ
nghĩnh của con bé! Tôi và bà Thanh mải cười mà ko hề nhận ra có hai cô
nàng nhìn nhau cười tinh quoái.

Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh cô bé Hy – Un đáng yêu.

- Thế ba Chan có hay đưa con đi chơi ko?
-
Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng cô Trúc hay đưa con đi công viên
nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà Thanh nhìn
Thanh Trúc, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trc sự quan tâm của cô con gái
với con ông tổng giám đốc lại nhiều như vậy. Thanh Trúc chỉ biết khẽ
cười gượng gạo.
- Thế chắc Hy – Un quý cô Thanh Trúc lắm nhỉ? – Thanh Mai vừa lên tiếng con bé đã gật đầu lia lịa.
-
Dạ Hy - Un yêu cô Thanh Trúc lắm! Ba Chan cũng yêu cô Thanh Trúc. – Bà
Thanh giật mình xít rơi đũa. – Ba con khen cô Thanh Trúc vừa xinh đẹp
lại vừa giỏi giang. Ba bảo sau này nếu con ngoan và học giỏi con cũng
giống cô Trúc! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như một thiên thần. Và
hình như cũng có một nụ cười nở trên môi bà Thanh.

27Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi - Page 2 Empty Re: Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi Mon Mar 08, 2010 12:21 am

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Chương XXXIII: Điều kì diệu!

Một tuần ko phải là một con số lớn
nhưng cũng ko quá nhỏ để làm nên một điều kì diệu. Tôi đã nghĩ như thế
khi cô bé Hy – Un đến ở nhà mẹ vợ tôi. Trong suốt một tuần này, con bé
vẫn đến trường đi học, và sinh hoạt bình thường cùng với 3 mẹ con bà
Thanh. Thanh Trúc thì bận đi làm, Thanh Mai thì phải đi học, và tất
nhiên việc chăm sóc, đưa đón con bé bà Thanh phải kiêm cả.

Sáng
nào, bà Thanh cũng cứ đi tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy – Un
dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa bé đến
trường. Con bé có vẻ quý bà Thanh lắm, có khi nó quấn quýt bên bà Thanh
còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai. Thanh Mai lúc nào cũng
than vãn: “Nó ngủ trưa dậy, ko thấy mẹ em đâu là y như rằng nó hỏi
suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đi đâu vậy dì? Nào là bà đi bao gìơ
về!...”

Nhưng trong suốt một tuần này, Thanh Mai cũng hay hớn hở
khoe tôi: “có con bé mẹ em vui hẳn, nhà lúc nào cũng có tiếng trẻ con.
Kế sách của em cũng tuyệt quá anh nhỉ?!?” Ừ thì công nhận Thanh Mai của
tôi có cái đầu cũng khá thông mình. Cái đầu với một núi các trò, thật
sự tôi phải thua cô bé của tôi ở cái khoản này.

Một tuần cũng đã
trôi qua. Hôm nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi và ông Chan cùng đến dùng
bữa. Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ đi ra siêu thị mua đồ ăn. Con bé Hy –
Un cũng nhất quyết đòi đi theo, nó cứ bám riết bà Thanh như hình với
bóng, bà đi đâu nó cũng đi theo đấy. Ra đến siêu thị, con bé lăng xăng
chạy nhảy khắp nơi, gặp ai nó cũng lễ phép chào, líu lo suốt buổi. Nhìn
con bé trông xinh xắn, lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt chuyện.

- Ôi cháu bác ạ? Xinh quá!
-
Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn Quốc đó nhá! – Tôi ko biết bà Thanh nói
đùa hay thật nữa chỉ biết trông bà lúc đấy thì vui ra mặt.

Bữa
cơm với đầy đủ mọi người quây quần và tất nhiên ko thể thiếu nhân vật
chính là ông Chan. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ thứ đề tài, từ
món canh cua bà Thanh nấu quá ngon, đến việc thi cử của Thanh Mai, hay
những câu chuyện thú vị của bé Hy – Un trong những ngày ở đây. Bữa cơm
diễn ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai cũng đều thấy thoải mái và ngon
miệng vô cùng.

Ăn cơm xong mọi người lại quây quần trong phòng
khách ăn đồ tráng miệng còn bé Hy – Un thì ra hiên đùa nghịch với con
mèo mun con, bà Thanh mới mua về cho con bé chơi. Thanh Trúc khéo léo
gọt hoa quả. Bà Thanh lặng lẽ nhìn ông Chan khi thấy ánh mắt mang rõ vẻ
khác thường của một ông chủ với cô nhân viên. Ánh mắt dành cho người mà
ta yêu thì đúng hơn.

- Hai con yêu nhau đc bao lâu rồi, Thanh Trúc? – Bà Thanh vừa buông câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều phải há hốc miệng.
- Dạ!... - Giọng Thanh Trúc run lên rõ trong cuống họng. Ông Chan đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà Thanh đáp:
- Có lẽ cô đã biết mọi chuyện. Cháu và Thanh Trúc yêu nhau cũng đc gần 2 năm.
-
2 năm? - Cả tôi, Thanh Mai và bà Thanh cũng đều phải ngạc nhiên. Hai
năm, cả một quãng thời gian như thế mà Thanh Trúc có thể giữ kín đến cả
mẹ và em gái đều ko hay biết.
- Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ sẽ ko chấp nhận chuyện tình cảm này nên con mới phải giấu mọi người như thế.

Bà Thanh thở dài:
-
Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính! Tôi đã biết chuyện kể từ khi Hy
– Un đến đây. Nếu ko phải con bé nó ngoan thế thì hai anh chị mệt với
tôi rồi đấy!
Trong khi Thanh Trúc và ông Chan còn chưa biểu lộ gì thì Thanh Mai đã nhảy cẫng lên:
-
Hoan hô mẹ! Mẹ thật là tuyệt vời – Cô ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh rối
rít cứ như người đc bà Thanh chấp nhận chuyện tình cảm là cô ấy ko bằng.
- Tôi còn chưa trị tội cô đó. Tôi biết thừa là cái trò này chả ai khác ngoài cô đâu đấy.
- Eò, con phảỉ là người có công chứ! Mà ko có con sao mẹ có đc cô cháu gái ngoại Hàn Quốc yêu thế kia. Suốt ngày bà ơi!
Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy – Un đã từ ngoài chạy vào mếu máo:
- Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay con!
- Đâu lại đây bà xem nào, con mèo hư thật, dám làm đau cháu bà.

Nhìn
cảnh hai bà cháu chúng tôi ko khỏi bật cười. Không khí gia đình vui cứ
như đêm 30 tết. Thế đấy, điều kì diệu đã xảy ra và tôi hạnh phúc lắm
khi nó đc tạo nên phần lớn là công của cái đầu lắm trò – cô nàng bé
bỏng của tôi!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chương XXXIV: Đêm tình yêu!

Ngày
mai là Thanh Mai đã đi thi tốt nghiệp rồi. Cả một tuần nay chúng tôi ko
gặp nhau. Tôi nhớ cô ấy lắm nhưng tôi phải để cho cô ấy có thời gian ôn
luyện. Trong suốt một tuần, trc sự tham mưu của anh chàng Đức tôi đã
quyết định làm một món quà tặng cô vợ của tôi.

- Mai em thi rồi
đấy! Ko cho em ngủ còn gọi em ra đây làm gì? – Đang toe toét cười khi
thấy cô ấy ra thì ngay lập tức bị cô ấy dội cho gáo nước, tắt luôn. -
Đứng đó làm gì thế? Ko đi đâu à? Hay gọi em ra đây chỉ để ngắm?
Tôi ỉu xìu, lắc đầu:
- Ko! Đi ra chỗ này.
-
Sao mặt buồn thế? Rủ người ta đi mà cái mặt buồn thế kia à? – Đáng ghét
thật đấy, trong khi tôi hớn hở muốn cho cô ấy một điều bất nhờ trc khi
thi thì cô ấy lại cau có mặt mày như thế. Ko buồn mới lạ. - Mặt mà buồn
như thế ứ thèm đi đâu!
- Hì! Ko! Ko! Vui rồi nè! – Tôi ngay lập tức
phải ngoác cái miệng ra cười. Thanh Mai nhăn mũi “xí” một cái rồi toe
toét khoác tay tôi.
- Đi thôi nào anh yêu!

Chúng tôi đi ra khuôn viên gần nhà Thanh Mai. Gìơ đã hơn 11 giờ nên khuôn viên vắng chẳng còn ai.
- Em nhắm mắt lại. Cấm ti hí đó. Ăn gian là anh phạt đó.
Thanh Mai nhắm nghiền đôi mắt, nhăn nhó:
- Em nhắm chặt rồi. Nói nữa là người ta mở mắt bây giờ đó!
- Đừng, đừng nhắm một tí thôi.

-
Mở mắt ra đi em! – Tôi thì thầm bên tai Thanh Mai. Đôi mắt cô ấy từ từ
mở ra. Cả một khoảng đất rộng xung quanh chúng tôi sáng bừng bởi những
ánh nến lung linh và những dây đèn nhấp nháy chăng thành dòng chữ: “Thi
tốt em yêu nhé”.

Tôi thấy rõ đôi mắt sáng niềm vui và nụ cười
đầy bất ngờ trên môi Thanh Mai. Chưa hết bất ngờ, tôi bê ra một bình
thủy tinh đựng đầy hạc giấy, đc trang trí vô cùng xin xắn và dễ thương,
giơ ra trc mặt cô ấy, đôi mắt tôi khẽ nhắm chặt:
- Người ta nói nếu
gấp đc 1000 con hạc giấy bạn sẽ có một điều ước. Nay trong tay tôi đang
có 1000 con hạc giấy, tôi cũng muốn có một điều ước. Nhưng tôi ko ước
cho bản thân tôi mà tôi muốn dành nó cho người con gái tôi yêu. Người
quan trọng nhất với tôi lúc này. Điều ước đó là cô ấy sẽ đủ tự tin để
thành công trong kì thi tốt nghiệp ngày mai. – Tôi khẽ mở mắt. Tôi nhìn
rõ ánh mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc mà Thanh Mai trao cho tôi.
Cô ấy đón lấy chiếc bình hạc giấy, kiễng chân và dướn người. Nhẹ nhàng,
dịu êm và ngọt ngào. Cô ấy trao cho tôi một nụ hôn cháy bỏng. Những cây
nến như lung linh hơn, trái tim tình yêu của chúng tôi như rực rõ hơn,
đẹp hơn. Và tình yêu trong mỗi chúng tôi đêm nay như đc chắp thêm đôi
cánh. Đêm như huyền bí hơn và nụ hôn vẫn đang ngọt ngào!

- Anh gấp tất cả sao? 1000 con?
- Thật ra… - Tôi gãi tai. - Chắc khoảng gần 100 con?
- Thế còn 900 còn lại?
- Anh nhờ cậu Đức! Cậu Đức lại nhờ các nàng của cậu ấy… và các nàng ấy có nhờ ai nữa ko thì anh chịu!

”Bụp”
- Oái sao lại đấm anh!
- Thế mà cũng đòi! Làm người ta cảm động gần chết! Hoá ra là toàn nhờ người khác gấp hộ!
-
Nhưng anh đã cắt tất cả chỗ giấy để gấp 1000 con hạc này đó! Em xem này
– Tôi chìa ngón tay vẫn còn thương tích – anh cắt rộp cả tay này!
Thanh Mai cầm ngón tay đau của tôi ngắm nghía.
- Ko phải giả!
- Ý em là anh nói dối hả?
- Uk! Hì

- Dám nói anh thế hả? Có đứng lại ko? Anh mà bắt được thì chết với anh.
- Ông già, đố đuổi đc em đó! – Cô ấy cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp cả khuôn viên.

28Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi - Page 2 Empty Re: Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi Mon Mar 08, 2010 1:05 am

MrNeo

MrNeo
Trung sĩ 6
Trung sĩ 6

truyện này đọc cách đây mấy tháng rùi ^^ truyện này hay lắm. con dzai nên đọc ^^

29Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi - Page 2 Empty Re: Vợ ơ! Anh biết lỗi rồi Tue Apr 06, 2010 1:20 am

avrillavigne

avrillavigne
Thiếu tướng 1
Thiếu tướng 1

truyện này hay thiệt mà.giờ đang nổi phết.hix mình đang định up lên thì thằng này đã tranh rồi.hưởng ứng tinh thần của bạn nhá.cứ phát huy.thank

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết