Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum

Join the forum, it's quick and easy

Học viện kỹ thuật quân sự
Hãy đăng nhập để có thể dùng đầy đủ chức năng của forum
Học viện kỹ thuật quân sự
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Học viện kỹ thuật quân sự

100 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội


You are not connected. Please login or register

Tôi chỉ muốn em là của riêng tôi...

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Tôi chỉ muốn em là của riêng tôi... 8645243Tôi chỉ muốn em là của riêng tôi... 8645243
Con bé đứng bên lùm hoa lay ơn, đôi mắt khẽ lúng
liếng, mái đầu xinh xinh...

Thằng bé đứng từ sau gốc cây... nhìn
trộm... hai bên má đỏ ứng như vừa bôi thuốc, mắt không chớp... "soi" con
bé trắng trợn.

Các ông bà phụ huynh, ngồi trong nhà, nhâm nhi
cùng nhau chén trà nóng, nhìn thấy cảnh tượng ngộ nghĩnh trên, không ai
bảo ai, đồng loạt cười rộ...

- Lớn lên cho hai đứa nó lấy nhau
hợp đấy! - Mẹ con bé lên tiếng, không giấu khỏi nụ cười.
- Được thôi!

...

Chuông
báo thức reo inh ỏi...

Không có một tín hiệu gì rằng nó sẽ được
tắt đi...

Một con bé... à không... lớn rồi.. gọi là một cô gái...
nằm co quắp trong tấm chăn mỏng

Nắng sớm trải dần xuống căn
phòng in đậm màu hồng xinh đẹp và quyến rũ...

- Công chúa bé
bỏng! Dậy đi nào... - Mẹ nó mở cửa phòng, tắt vội cái đồng hồ báo thức.
-
Ư... con buốn ngủ lắm ma ma ơi...
- Thôi nào! hôm nay phải đến
trường mới đấy!
Nó vội vàng bật dậy... "chết rồi! Quên khuấy mất.."

Mái
tóc dài màu nâu đỏ được nó chải chuốt, đồng phục váy xếp li, một chiếc
nơ xinh xắn ở cổ áo... Hoàn chỉnh, nó mỉm cười, tự hào về chính mình. Nó
là một cô công chúa xinh đẹp, ngoan ngoãn và dịu dàng.

Chiếc xe ô
tô mang biển kiểm soát 30N- 8888 lao đi trên đường, nó hồi hộp nhìn ra
ngoài, đây là lần đầu tiên nó đến trường. Vâng, chính xác là lần đầu
tiên. Từ nó vì sức khỏe nó yếu ớt, nên ba mẹ luôn bắt nó học tại gia...
Và đã 18 năm nay, chưa có một người bạn, thật sự là một người bạn, không
thể tính quản gia và mấy cô hầu gái.

- Tiểu thư! Đến rồi ạ. -
Tên vệ sĩ mở cửa xe cho nó, không quên cúi đầu.
- Vâng. Cảm ơn chú.
5h đón cháu nhé! - Nó mỉm cười xua tan sự lịch thiệp và cẩn trọng không
cần thiết.
- Vâng.

Nó bước vào sân trường, tiếng sì sào, bàn
tán, chỉ trỏ cứ bám theo gót nó chẳng chịu rời.
- A! Xinh quá mày ơi!
-
Con nhà đại gia đấy!
- xinh gì cái loại đấy! chắc chắn chảnh...
-
Con kia mới vào trường mà kiêu vãi.
....

Nó bước vào phòng
giáo viên, một cô giáo trẻ bước tới và bắt tay nó, dẫn nó vào lớp. Cảm
giác được đi cùng một người khác sẽ làm ta an tâm hơn khi phải đi một
mình, chỉ một mình mà thôi.

- Giới thiệu với các em, đây là bạn
Vương Huyền Nhi, hi vọng các em sẽ giúp bạn.

Cả lớp ồ lên như một
cơn bão tạt qua. Nhiều ngôn ngữ... đã được tung ra làm nó lạnh gáy.
Bước xuống cuối lớp, nó chọn một chiếc bàn không có ai ngồi, im lặng,
trên môi vẫn nở một nụ cười.

- Thằng Tùng sẽ không thích mày ngồi
đấy đâu. - Một con bé giọng chua ngoa hất hàm.
Nó chẳng hiểu cô ta
nói gì, chỉ im lặng...

Tiết 1 qua, rồi tiết 2... mọi thứ vẫn sẽ
yên ổn nếu không có sự xuất hiện của một cậu trai. Ngang tàng và hống
hách là từ mà nó có thể biểu hiện. Cậu ta không đẹp, không hào nhoáng,
nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của cậu ta luôn tỏa ra một thứ cảm xúc khó
diễn tả, đầy bí ẩn. Cậu ta bước lại bên bàn nó, lườm nó, rồi đặt cái cặp
lên tập vở nó đang viết, cậu ta ngồi xuống, bình thản.

- Cô nghĩ
gì mà ngồi vào chỗ này thế hả? - Sau một lúc lâu, hắn mới mở mồm.
-
Đây là chỗ còn trống duy nhất trong lớp.
- Ngồi lên bàn con chủ nhiệm
kia kìa... tôi tưởng cô là vip. - Hắn hất mặt, nụ cười đểu giả nở trên
môi... Nó khẽ sợ. Một chút thôi.
- Tôi nghĩ là với những người được
giáo dục đầy đủ sẽ không bao giờ làm như thế hoặc nói như thế về người
đã dạy dỗ mình.
Hắn cười sặc sụa, giáo viên nhìn hắn, nhưng rồi cũng
lảng ra chỗ khác.
- Tôi nghĩ là cô đã quá ngây thơ!
- Không, tôi
không nghĩ thế, đối với một kẻ như anh thì hai từ đó không thích hợp.
-
Kẻ như tôi làm sao? - Hắn quát lớn, cả lớp học rùng mình, quay lại
nhìn.
- Vô văn hóa và thiếu lễ độ. - Có chút run sợ trong lí trí,
nhưng nó quyết đinh vứt sang một bên vì lòng tự trọng.
Hắn quắc đôi
mắt, túm cổ áo cô gái, bốn mắt nhìn nhau, một thoáng bối rối hiện lên
trong mắt chàng trai, cô gái vươn mình, không run sợ.
- Con này mày
chán sống à.
Bốp. Bàn tay hắn in trên má nó, con nhỏ ngơ ngác...
-
Anh bị điên à?! Đánh con gái?! Anh điên thật rồi. - Nó quát ầm lên.
-
Thằng này điên đấy! Có phiền gì đến mày không?!
Nó giận tái mặt, đôi
mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, môi run lên.
- Anh... anh...
Hắn ta
quay đầu về phía nó, thấy nước mắt nó lã chã tuôn rơi...
- Con điên.
Khóc *** gì mà khóc. Đồ thần kinh.
Chiếc cặp được xách lên, kẻ xấu xa
bước ra khỏi phòng lớp học, mọi người vẫn cố tỏ ra không quan tâm, giáo
viên thở dài.

Mọi thứ đều đã bị xáo trộn...
Ra chơi...


chỉ muốn xuống canteen, ăn chút gì đấy để xuôi đi nỗi tức tối bao trùm
xuống 3 tiết học qua.

- Này! vừa nãy có sao không?! - Một đứa con
gái đeo kính hỏi nó.
- Không sao.
- Bạn là Nhi hả? - Đứa bên cạnh
hỏi.
- Uhm.
- Bạn có muốn chơi với tụi mình không? - Cô ấy nháy
mắt.
- Được thôi. - Nó cười vui vẻ, lần đầu tiên có những người bạn
thật sự, tim nó đập liên hồi, có cảm giác như là một chàng trai lần đầu
biết yêu.

- Chúng ta xuống canteen nhé! Rồi lên sân thượng ăn
trưa. - Cô bạn tên Vân nói.
- Ok,

Canteen trường rộng rãi,
nhưng vì quá đông học sinh nên thành ra bức bí. Nó cùng các bạn ôm một
bịch đồ ăn chạy lên sân thượng.
Rầm.
- đ.m mày! Mày có biết là mày
vừa nói gì không?! Nói với ai không?! - Có tiếng người chửi nhau, chúng
tôi nấp vào sau cánh cửa.
- á..a... tôi ... tôi.. anh Tùng... tha
cho em đi.
"Thì ra tên đó đang ở đây..." Nó thầm nghĩ, mọi run sợ tan
biến, nó chỉ muốn xông ra và mắng hắn một trận. Đâu còn gì là một vẻ
dịu dàng của cô công chúa đáng yêu nữa.
- Anh nghĩ là anh đang làm gì
vậy?! - Nó hất hàm, lộ liễu vẻ khiêu chiến. Hai con bạn đứng sau cánh
cửa, sợ run cầm cập mà không có cách nào ngăn nó lại.
Hắn cười, nụ
cười khá đểu giả... Nhìn nó, cặp mắt sâu heo hút, lạnh lùng.
- Mày
cút đi. - Hắn nói và đá vào đít tên xấu số kia.
- Dạ.. dạ...
Hắn
ta cứ thế nhìn nó, đôi mắt xoáy sâu vào nó, hàng loạt câu hỏi đặt ra cho
hắn, với cái bản tính bất thường như thế, tại sao hắn không tát cô ta
vài cái nữa nhỉ?
- Anh đã tát tôi một cái. Anh nợ tôi. - Cô ta vẫn
cứng đầu.
- Giỏi đến đây mà tát tôi này.
Nó tiến đến gần hắn, nhìn
hắn...
Hắn cười, nó vẫn lạnh băng và im lặng. Hơi thở hắn tràn xuống
mặt nó, ấm áp đến lạ kì, trong một khoảnh khắc, nó đã ước gì được hôn
hắn, được nằm trong vòng tay hắn.
- Cô gan quá nhỉ?!
- Phải. Chỉ
với những người đã cư xử không đúng đối với tôi.
- Thế theo cô như là
nào mới là đúng?
- Phải... - Chưa kịp nói hết câu, hắn ta ghé sát
vào tai nó, phả xuống mặt nó làn khí nóng bỏng lạ lùng, tim nó đập nhanh
đến nỗi nó không có cách nào để dừng lại.
- Anh làm gì thế?! - Nó
thở hồng hộc, đẩy hắn.
- Cô có vẻ ngon đấy nhỉ? - Hắn cười.
Bốp.
Một cái tát, lần này là dành cho hắn.

Hắn mím chặt môi để thoát
khỏi nỗi tức giận lan tràn. Một cái tát. Lần đầu tiên hắn được "nếm" một
cái tát trước đứa con gái gàn dở như thế này.

Con bé khóc.

Đôi
bàn tay gầy xinh xinh ôm lấy khuôn mặt ướt nhẹp vì nước. Bờ vai khẽ run
lên.

- Lại khóc. - Hắn thở hắt ra, quay lưng tiến về phía cánh
cửa sân thượng. - Mấy con này! Hôm nay thấy gì ở đây mà hó hé ra thì
đừng trách tao ác. - Hắn chỉ vào Vân và Huyền mà nói như vậy. Hai đứa
run sợ, chỉ biết "Vâng" và "Dạ"

- Thôi. Đừng khóc nữa, Trả thù
được hắn cái tát rồi còn gì. - Vân đến bên nó, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai bạn.

lắc lắc mái đầu.
- Thôi. Không sao đâu. Có gì chúng mình cùng chiến
với hắn, cái kẻ xấu xí tự mãn coi trời bằng vung ấy thì sớm muộn
cũng...- Cái Huyền cũng an ủi nó.
- Không. Hắn còn chưa xong với tớ
đâu. - Một câu trả lời thẳng thừng, nó đứng dậy, chải lại mái tóc của
mình, vuốt phẳng tà váy, đi vào lớp trước sự ngạc nhiên của hai cô bạn
mới.

...

Con bé vươn tay hái một bông hoa, lỡ té, cái váy
hồng đáng yêu dính bùn và đất. Thằng bé hốt hoảng chạy lại, nắm lấy đôi
bàn tay nó, đỡ nó dậy.
- Cậu không sao chứ?!
- Không sao. Nhưng
cái váy... - Con bé chỉ xuống chỗ lấm bùn.
Chiếc áo thằng bé được
"vận dụng" làm giẻ lau, chà qua chà lại... Giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên
khuôn mặt cậu.
- Cám ơn.
...

- Công chúa của ba.. hôm nay
đi ăn tối với gia đình một người bạn của ba nhé!
- Chú Long ý ạ? - Nó
hỏi baba...
- Không, gia đình chú này mới ở Mĩ về, có một đứa con
trai, hồi bé các con gặp nhau rồi mà. - Ba nháy mắt với nó, nỗi lo sợ cứ
vương vẫn nó mãi.

Nó diện một chiếc váy màu trắng ngắn đến đầu
gối, nếu đất nước Việt Nam này còn trong chế độ phong kiến chắc hẳn
người ta sẽ tin rằng nó là một cô công chúa thực sự. Mẹ bước cùng nó,
lần đầu nó thấy mẹ niềm nở như thế, bà đang quá phấn khích. Một dấu ?
được đặt ra... câu trả lời vẫn chưa hé mở.


- A! Bà Lân. - Một
người đàn bà vẫy tay gọi mẹ nó.
- Ôi! Chị... - Hai người đàn bà ôm
chặt lấy nhau, mừng mừng tủi tủi... khoảng cách không gian và thời gian
vẫn chưa làm tình cảm bạn bè phai nhạt.
- Cháu Tùng đâu chị?! - Ba nó
hỏi người đàn bà tên Loan.
- Cháu nó sắp đến, kẹt xe chú ạ.
"Tùng...Tùng..."
cái tên... làm nó cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết.
- Chắc cháu là
Nhi?! - Bà ta đặt tay lên khuôn mặt xinh xắn của nó...véo một cái.
-
Vâng. Thưa bác. - Nhị khẽ nhún người cúi chào, ra dáng một tiểu thư.

...

Mọi
người nói chuyện... ôn lại những kỉ niệm ngày xưa... lòng nó cảm thấy
bồn chồn...

- A! Thằng Tùng đến rồi kìa. - Người đàn ông nói, nụ
cười hiện rõ trên khuôn mặt tất cả mọi người, riêng nó.
Bốn mắt nhìn
nhau, lần thứ ba trong ngày, nó nhìn thẳng vào đôi mắt ấy... Không quá
đẹp, nhưng đủ để nó biết tim nó loạn nhịp. Nhưng... hận thù bùng lên
trong lòng nó, cảm giác bức bối và khó chịu. Hắn ngồi xuống, giả vờ như
không quen biết con nhỏ.
- Lâu không gặp... giờ cháu nhìn manly quá
ha! - Mẹ nó giơ tay ra bắt.
Hắn cúi người, nghiêng đầu lễ phép.
-
Vâng. Cô càng ngày càng quí phái và đẹp ra đấy ạ. - Hắn nói. Nó cáu tiết
trước bộ mặt giả "ngây thơ" của hắn lúc này.
...
Bữa ăn kết thúc,
mới có 8h. Nó nôn nóng.
- Ba mẹ và cô chú đi riêng đi ạ. Cháu muốn
gặp con trai bác một chút, bạn bè xưa cũ hàn huyên thôi ạ. - Nó mạnh mẽ
đề nghị, tất thảy mọi người đều vui vẻ gật đầu, trừ hắn. Ba mẹ nó đi...
nó vẫn cứ như thế nhìn hắn, không nói, chờ hắn mở lời.

Hắn và nó
phóng xe đến bờ sông, cái lành lạnh nơi này làm nó run lên. Một chiếc áo
khoác được đặt lên người nó. Một chút rung động vụng về. Hắn cười với
nó, nụ cười dịu dàng đến không ngờ. Nó không hiểu. Nó hoàn toàn không
hiểu được con người hắn. Hắn ta không phải là con người sáng nay... hắn
ta không phải là người đã tát nó, chửi nó. Hiện diện trước mặt nó giờ
đây là người con trai cùng nó lớn lên hồi nhỏ, cùng nó hái hoa, vui đùa.
Tìm lại được mảnh kí ức sót lại, lòng nó rạo rực và cảm thấy ấm áp hơn
bao giờ hết.

............... ...
Sáng hôm sau, nó mang trong
mình cái tâm trạng nặng nề như đứa đám, hai mắt quầng thâm vì thiếu ngủ,
bơ phờ và bệ rạc.
- Ặc! Nhi ơi... sao nhìn mày tội quá vậy? - Đó là
câu đầu tiên con Vân nói với nó lúc nó bước vào lớp.
- Thiếu ngủ. -
Nó trả lời trống không, ngồi xuống bàn và... gục xuống ngủ một giấc đã
đời.
...
- Này! Dậy đi. Tiết ba rồi. - Tiếng một thằng con trai
quát làm nó thức giấc. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái bản mặt tên "vô liêm
sỉ" kia nhìn nó chằm chằm, vứt cái cặp xuống ... đầu nó. Cũng may là
hắn mang... quá ít sách vở nên không bị xây xát lắm.
- Á! Tiết ba rồi
à! Thôi chết thật. Các thầy cô có nói gì tôi không? - Con bé quay sang
bên Vân và hỏi. Mặc kệ ánh mắt nhìn của hắn.
- Không.
Nó thở phào.
-
Này! - Hắn lại quát nó.
Nó vẫn im.
- Này! - Tiếng quát có chiều
hướng to hơn.
Nhưng không có một dấu hiệu gì rằng nó sẽ trả lời.
-
Tôi nói mà cô bơ à?! Vênh vãi l`z. - Hắn chửi, lời lẽ vô văn hóa kiểu
đó chỉ làm cho nó ... ức chế mà bơ tiếp.
Tiếng chuông tan tiết reo.
Nó vội vàng cất sách vở và chuồn ra ngoài với con Vân và con Huyền.
-
Con kia. - Một giọng nói vang lên đằng sau nó. Nó không trả lời, và có
vẻ như kẻ lên tiếng đã... hết kiên nhẫn, túm áo nó... lôi đi.
- Buông
ra. Mày làm gì thế hả thằng kia. - Nó... tức tối hét lên.
- Này! Mày
thả cô bạn này ra đi. - Một cậu trai tiến đến bên nó và hắn, anh bạn
này quả thực rất đẹp trai, đến nỗi tim nó suýt rớt ra khỏi ***g ngực.
-
Mày là thằng nào? Khôn hồn đừng xía vào chuyện của tao. - Hắn hất hàm,
ra vẻ khinh bỉ đối phương.
- Đừng có lôi thôi, thả con bé này ra. -
Cậu trai kia kéo lấy tay nó, và dang tay ôm chặt nó.
- Mày là gì của
nó?! - Hắn hỏi, hờ hững.
- Bạn trai cô ấy. - Cậu ấy nói, nó suýt ngất
nhưng vội vàng trấn an mình rằng anh ta đang cố bảo vệ mình.
Hắn
cười. Cười to. Man rợ. Ánh mắt hắn sắc lên như một con dao đang cố xuyên
vào bụng kẻ đối diện.
- Tao nói cho mày biết. - Hắn bước lên, nhìn
thẳng vào cậu ta. - Hôm qua nó đã NGỦ với tao. - Hắn nhấn mạnh, nó cảm
thấy máu trong mình bốc lên. - Bạn gái mày à?! Mất trinh rồi. Có sao
không? .
Cậu trai rối trí, nhìn nó như dò xét, nước mắt nó đã giàn
ra, hai khóe mi ướt đẫm. Nó vẫn lắc lắc mái đầu xinh xinh như để cho cậu
ta hiểu rằng, những lời hắn nói hoàn toàn là dối trá.
- Tôi CHƯA BAO
GIỜ NGỦ VỚI ANH. - Nó bước lên. Trong tiếng nấc, từng câu từng chữ của
nó rõ ràng hơn bao giờ hết
Hắn nhìn nó, lạnh lùng và bước đi. Nó đứng
lặng. Đôi tay nó bất giác nắm chặt tay chàng trai mới đến từ lúc nào,
nước mắt rơi không ngừng.
- Cậu có sao không? - Cậu ta hỏi nó.
-
Uhm... không sao. Xin lỗi đã để cậu phải dây dưa với tên đầu gấu đấy!
Nếu nó có... thì ... - Nó ngập ngừng.
- Haha... không sao đâu. - Cậu
ta khẽ vuốt tóc nó.
- Mình tên Nhi, cậu tên gì? - Nó lau nướ mắt mỉm
cười.
- Minh.
- Một lần nữa cám ơn cậu. Giờ mình vào lớp nhé! - Nó
vẫy tay chào cậu ta. Minh quá đẹp trai, à không, có thể là cũng bình
thường thôi nhưng tri thức và trắng trẻo, cậu ta là mẫu người mà nó
thích. Cậu ta thấy nó khóc, cậu ta cũng không hỏi tại sao? Hỏi hắn là gì
của nó? Tất cả... nhưng cậu ta im lặng và chỉ mỉm cười.
Nó lại gục
đầu xuống bàn và suy nghĩ, nó lại khóc. Nó đau lắm, tại sao người con
trai mà nó "có chút rung động đầu tiên" lại có thể nói thẳng vào mặt nó
rằng...HẮN ĐÃ NGỦ VỚI NÓ trong khi chẳng có gì ngoài một nụ hôn. Nó đang
thực sự khiếp tởm hắn. Đến nỗi cổ học cồn cào và buồn nôn.
Nó cứ thế
miên man như thế, và... một cái cặp... lại được quăng xuống đầu nó vào
đúng tiết cuối.
Hắn ngồi xuống, cạnh nó, và rất gần nó, hắn ghé mặt
hắn vào mặt nó, hơi thở dồn dập.
- Tôi... xin lỗi. Vừa nãy tôi nóng
quá. - Hắn thở dài, đôi má của nó hồng lên, đỏ ửng. Nhưng... một chút tự
trọng cuối cùng làm nó không gật đầu và chấp nhận lời xin lỗi của hắn
được. Vết thương quá lớn, nó hằn sâu trong tim, tận đáy, làm cho con
người ta day dứt.
- Anh nói xin lỗi sao?! Trong khi anh nói với bạn
trai tôi rằng anh ĐÃ NGỦ VỚI TÔI. - Nó cứng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ
hoe.
- Thì tôi đã xin lỗi đấy rồi còn gì?
- Và tôi cũng xin lỗi...
Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh. - Nó - học sinh ngoan của
cô... lần đầu trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả các bạn và cô giáo
(nhất là hắn) xách cặp bước ra khỏi lớp.
Nó đi ra khỏi lớp. Hắn chạy
theo...
- Này! - Hắn gọi.
Nó không quay lại.
- Này! Nhi... -
Hắn gọi... cố dấu đi nỗi tức giận.
Nó không quay lại.
Hắn chạy
nhanh về phía trước, dang đôi cánh tay ấm áp ôm lấy nó. Nhi cố gắng đẩy
ra nhưng không được đành áp mặt vào bờ ngực hắn mà khóc nức nở.
-
Đừng khóc. Đừng khóc. - Hắn dịu dàng vuốt tóc nó.
- Ai.. ai bảo...
anh là tôi... tôi khóc? - Nó nấc lên từng chặp.
- Ừ! Không khóc...
không khóc. - Nói đoạn, hắn lấy tay áo đồng phục lau nước mắt cho nó.

biết. Nó vẫn còn giận hắn. Nó căm tức hắn. Nó khiếp sợ hắn... Nhưng...
giờ đây... trước sự dịu dàng mà hắn mang lại, nó cảm thấy tim mình đập
mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chỉ biết đứng yên đó... và cảm nhận.
...
-
Này! Đi cùng tôi đến một nơi. - Hắn nói, dắt tay nó đi.
Chiếc Ben
dừng lại ở một thung lũng nhỏ, ánh nắng ấm áp vô cùng, nhưng sự tĩnh
mịch của nơi đây làm nó cảm thấy sợ hãi.
- Đây là đâu vậy? - Nó hỏi,
bàn tay hắn nắm lấy tay nó đang nóng lên.
- Nơi tôi đã gây ra những
việc không thể tha thứ được. - Hắn thở dài.
- Việc gì? - Nó nhìn
thẳng vào đôi mắt buồn của hắn.
- Tôi cũng không chắc là tôi có thể
đối mặt với nó. Và... bây giờ tôi cũng không có ý định kể với cô. Tôi
không muốn ôn lại những điều làm tôi đau đớn. - Hắn nói, đôi vai khẽ run
lên, cái hình dáng cao ngạo và lạnh lùng càng làm hắn cô đơn trong nắng
chiều.
- Uhm... anh không kể cũng không sao đâu. Tôi hiểu. - Nó
cười, nó muốn nhen lên trong lòng hắn một chút niềm tin.
- Cảm ơn...
và xin lỗi. - Hắn ôm nó vào lòng, khẽ ghé khuôn mặt xuống môi nó. Môi nó
run run đáp trả... trái tim đập loạn xạ... mạnh mẽ đến bất ngờ.
Một
lúc sau, nó đẩy hắn ra, run rẩy trong vòng tay hắn.
- Tại sao... lúc
gặp Minh, anh lại... như thế. - Nó hỏi.
- Tại sao ư? Cô sẽ làm gì nếu
một thằng đẹp trai đến trước mặt mình và nói rằng người con gái mà mình
thích là người yêu hắn. ?!?! - Hắn ta nói một tràng... nó chỉ đứng yên
và nhìn hắn... lặng đi...
- Anh nói gì cơ? Anh nói... anh thích tôi. -
Nó mở to đôi mắt đẹp, lắp ba lắp bắp... không thể tin được lời nói vừa
rồi...
- Phải. - Hắn ta gật đầu, đôi mắt quyết đoán, có phần dịu
dàng.
- Nhưng anh luôn tỏ ra là anh ghét tôi? - Nó một mực muốn phủ
định.
- Nhưng thật ra tôi không ghét cô.
- Nhưng anh chửi bới tôi?
Anh tát tôi? - Nó vẫn chẳng chịu buông tha.
- Giận mất khôn. Với cả
tôi cũng bị cô cho ăn tát còn gì?
- Nhưng anh nói anh ĐÃ NGỦ VỚI TÔI
trong khi tất cả chỉ là một sự bịa đặt trắng trợn... anh muốn người khác
nhìn tôi với con mắt như thế nào? Kiểu như là với một con ** à?
-
Không. Tôi đã xin lỗi rồi. Và tôi không hề muốn như thế. Chẳng qua vì
tên kia...
Nó vẫn cứ nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Tìm xem
liệu có một tia nhìn nào chứng minh rằng hắn đang đùa cợt nó hay
không... Nhưng.. ánh mắt hắn kiên quyết đến kì lạ.. khuôn mặt gầy gầy đỏ
lên như thưở mới biết yêu là gì.

- Tôi không thích anh. Xin lỗi.
- Nó thẳng thừng, tay khoanh trước ngực, ngẩng cao đầu hàm ý thách
thức.
Ánh mắt hắn thôi không còn vẻ tự tin vốn có, hắn trùng xuống...
nhìn nó như van lơn.
- Cô... cô...
- Tôi nói tôi không hề thích
anh. - Nó vẫn thẳng thừng... đến bây giờ nghĩ lại... có lẽ lúc đó nó đã
nói dối trắng trợn với lòng mình, với trái tim mình, nó không muốn công
nhận rằng nó yêu hắn ta cuồng nhiệt, nó muốn hắn ta là của nó... mãi
mãi... nhưng rất tiếc... dù có hối hận... thì mãi mãi nó chẳng thể nói
thật với hắn ta rằng nó yêu hắn nhường nào.
- Không sao. - Sau khi
trấn tĩnh, hắn tuyên bố. Bàn tay đang cho vào túi quần được bỏ ra và ôm
nó vào lòng.
- Này! Làm gì đấy. Không nghe rõ tôi nói gì à?
- Tôi
không cần biết.
- Ơ này...
- Tôi không cần biết.
- Anh bị bệnh
cứng đầu à? Anh hộp sọ mềm quá không phân tích được thông tin thế? Tôi
nói là tôi không thích anh cơ mà. - Nó giãy nảy.
- Haha! Cô nói là cô
không thích tôi chứ cô không nói là cô sẽ không bao giờ thích tôi. Tôi
sẽ làm cho cô thích tôi. - Hắn nói, mắt nheo nheo vẻ tinh nghịch... tim
nó đập mạnh.. mặt đỏ ửng.
Hắn áp tai vào ngực nó, nghe. Đến lúc hắn
nói nó mới sực tỉnh mà đẩy ra.
- Aha... tim cô đập nhanh thế. Yêu tôi
rồi à?
- Đồ điên. Ai thèm yêu con lợn vũ phu như anh. - Nó xì mặt,
lè lưỡi.
- Tôi vũ phu hồi nào. Chưa ai nói cho cô là tôi hiền lành
ngoan ngoãn à. - Hắn nói mà cứ tỉnh bơ.
- Tôi chỉ nghe người ta nói
rằng anh là một kẻ "giết người không ghê tay", chuyên môn đánh nhau phá
quấy, ăn hiếp bạn mới lẫn cũ...(cụ thể là tôi này) ... nhiều lắm...
không kể xuể. - Nó tuôn một tràng.
- Thế tôi không làm những việc đấy
nữa thì cô có thích tôi không? - Hắn tròn mắt, cười.
- Có thể. Cái
đấy tùy mức độ hướng thiện của anh.
- Ok. Từ giờ tôi ngoan nhé! - Hắn
nháy mắt với nó. Nó vui... nhưng bây giờ nhớ lại... nó lại cảm thấy
lòng quặn đau khôn tả... Hắn là hắn. Một tên lưu manh, một kẻ thiếu tình
thương từ ba mẹ... sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi, dù sức
mạnh của tình yêu có lớn lao đến đâu.
Đã 1 tuần nay, hắn ta bám Nhi
như là ... chó với chủ vậy. Lúc nào cũng choàng tay lên vai nó, ôm nó,
lúc bị hất ra thì mắt chớp chớp, mồm đớp đớp nhìn nó. Cái cảnh tượng
không bình thường này làm cả trường nhốn nháo lên hết cả.
- Này! Mày
làm sao mà thằng Tùng ngoan vật vã thế. - Con Vân thì thầm vào tai bạn.
-
Có gì đâu. - Nó nháy mắt tinh nghịch...
- Công nhận tao phục mày
đấy. Nhưng mà đừng bảo với tao là mày cặp với thằng đấy đó nghen. - Con
Vân sốt sắng. - Nó ... xấu, nó hay đánh người, có từng... giết chết
người yêu mình rồi đấy.
Một tiếng sét rơi xuống đầu nó. Đôi mắt nó mở
to nhìn Vân. Không tin vào tai mình.
- Đừng có tỏ thái độ như thế.
Tao khuyên mày tránh xa thằng này ra. Hình như bệnh hoạn từ bé. Hồi năm
lớp 8, hắn yêu một hot girl, xinh lắm, bao nhiêu anh chết. Thế mà...
không hiểu sao lại đi theo thằng này. Vùa xấu vừa kiêu. Rồi một hôm,
hình như thằng Tùng nhìn thấy con bé ... kiss một thằng khác. Chắc là...
ức quá mới lôi con bé ra thung lũng Vàng và...
- Làm gì? - Nó hỏi,
gần như thét lên.
- Giết nó. - Con Vân trả lời đầy lạnh lùng, sự ghê
tởm hòa cùng nỗi tiếc nuối cho cô bạn xấu xố kia tràn ngập trong câu nói
vừa rồi.
- Cái... cái gì??? - Nó vẫn ngơ ngách, nước mắt bất chợt
tràn ra như mưa... nó ngồi sụp xuống đất, trời đất quay cuồng. Nếu không
có Vân và Huyền đỡ... nó đã ngất đi... Mà ngất đi thì sao nhỉ? Ngất đi.
Khi tỉnh dậy, nó sẽ coi những lời Vân nói là một cơn ác mộng. Không?
Không có thật đâu? Không có thật phải không?
"Nơi tôi đã gây ra những
việc không thể tha thứ được." Phải rồi. Hắn đã nói như thế với nó...
thung lũng... có phải cái thung lũng lần trước hắn đưa nó đến hay không?

không thể hiểu nổi tình cảm mà nó dành cho hắn. Có lúc nó muốn phát
điên, phát điên vì yêu hắn, nó muốn sở hữu hắn. Nhưng có lúc, nó ghê tởm
hắn, nó kinh sợ hắn, nó hận hắn. Thì ra, cái ranh giới giữa yêu và hận
lại mong manh như vậy.

- Cô sao thế? - Nó giật mình nhìn lên,
chàng trai đứng đó, cầm chai nước khoáng lành lạnh và dí vào cái má hồng
hồng xinh xinh của nó. Chàng trai của nó... từng giết người. Nó tự dưng
có cái cảm giác buồn nôn trong cổ họng. Cảm thấy tên kia là một kẻ đang
khinh bỉ.
- Tránh xa tôi ra. - Nó nhấn mạnh từng từ một.
- Tại
sao cơ chứ? Có chuyện gì vậy? - Hắn sốt sắng hỏi nó...
- Đừng lại gần
tôi. Anh là một kẻ bẩn thỉu. - Nó nhìn hắn, đôi mắt vô cảm, nhìn sâu
vào nỗi lo lắng bất an trong đôi mắt hắn. Nhưng... nó không tìm thấy ánh
sáng của tình yêu. Hắn đứng đấy, bàn tay nắm chặt, kìm nén sự tức giận.
Tay hắn đỏ dần lên, có cảm giác như nếu hắn bỏ tay ra, một nắm đấm sẽ
được tung ra... và nó chính là nạn nhân.
Đấy! Không thể, không thể
thay đổi.


Bỗng nhiên nó thấy buồn cười, cười vì những chuyện
cổ tích vô lí. Một chàng trai lạnh lùng và vô cảm, một chàng trai cáu
bẳn và vô tình lại có thể bị cảm hóa bởi một con bé ngốc nghếch và dễ
thương.. Có thể mấy câu truyện đó không hề vô lí... mà chỉ là, nó không
phải là nhân vật chính, nó không phải là một cô bé ngốc nghếch, nó không
thể cảm hóa... Luôn luôn là như vậy.
Nó vẫn cứ thế, nhìn hắn, hờ
hững và lạnh lùng. Đôi mắt hắn đo đỏ như thể sắp khóc vậy, nó biết hắn
đau đớn, và chính nó cũng vậy. Chẳng bao giờ chúng ta muốn làm người
mình yêu đau khổ, nhưng tình yêu cũng có giới hạn của tình yêu.
Hắn
nhìn nó, cười nhạt một cái, rồi xách cặp bước ra khỏi lớp, không cần hỏi
nó lí do, không cần giải thích, không cần bất cứ thứ gì.
- Này! Tao
thấy mày hơi... - Con Vân lại gần bạn, khẽ vỗ về.
- Không. Không sao.
- Nó lắc đầu, thì ra đôi mắt nó đã đầy nước, trái tim như bị ai đó bóp
chặt, không thể thở được.
Những tiết học còn lại nặng nề trôi qua...
Trong
lòng nó là những rối loạn, nó sợ... sợ tất cả mọi thứ.
Từ bé... nó
đã luôn hưởng niềm hạnh phúc...
Nhưng sống 18 năm rồi mới biết, hóa
ra mình chỉ là một nàng công chúa bé nhỏ đáng thương.



-Mình
tên Tùng, bạn tên gì? - Cậu bé cười vui vẻ, cái má hồng hồng lên yêu
tệ.
- Nhi. - Con bé cũng cười tít mắt.
Nắng vui vẻ đùa giỡn trên
mái tóc của cậu bé và cô bé, những đứa trẻ ngây thơ. Nắng vẫn vàng và lá
vẫn xanh... dù thời gian có đi qua, nhưng hình như chỉ có con người là
thay đổi. Tình yêu thay đổi, hình dáng thay đổi, tính tình thay đổi.
-
Lớn lên mình sẽ lấy cậu làm vợ nhé. - Cậu bé rì rầm vào tai con bé,
khuôn mặt hai đứa đỏ lên. Tình yêu của trẻ con.
...

- Này!
Thằng Tùng vào viện rồi đấy!- Thằng Hoàng hốt hoảng chạy vào lớp báo
tin, cả lớp nhốn nháo cả lên, đôi tai nó như ù đi.
- Bà... đi thăm nó
không? - Con Huyền hỏi nó.
- Không. - Nó trả lời thẳng thừng.
Thế
nhưng, hình như đôi chân không nghe lời nó. Nó vẫn đến bệnh viện G.
Phòng bệnh đầy một màu trắng, hắn nằm trên giường, khuôn mặt thật đẹp,
màu trắng bao trùm hắn làm cho nó có cảm giác hắn là một thiên thần. Đôi
mắt hắn khép lại, đầu hắn quấn băng... vết máu đỏ vẫn loang trên nền
trắng. Mái tóc đen của hắn rũ xuống, bơ phờ và mệt mỏi. Tay hắn đầy kim
tiêm, ống truyền, mọi thứ...
Bỗng dưng, nó lại khóc. Khóc vì nó sợ.
Sợ hắn sẽ ra đi mãi mãi, sợ nó không có cơ hội nào nói với hắn rằng nó
yêu hắn đến mức nào. Khóc vì hối hận. Tại sao nó lại nói thẳng vào mặt
hắn như thế. Nó dập tắt bao nhiêu là niềm vui của hắn, hi vọng của hắn.
Hắn muốn được thay đổi. Khóc vì đau đớn. Đau lắm... hàng vạn mũi tên như
đâm vào trái tim mỏng manh của nó...
Tại sao hắn không mở mắt ra?
Tại sao hắn chưa tỉnh dậy? Hắn đã chìm trong hôn mê 3 ngày nay rồi? Tại
sao? Tại sao? Tại sao hắn không nhìn nó, tại sao hắn không khẽ lau nước
mắt cho nó?
Hắn của nó. - Một kẻ ngang tàng, hống hách nhưng có những
lúc dịu dàng và tình cảm. Hắn không giống như những lời người khác nói.
Hắn đẹp trai chỉ khi hắn cười...
Nó đã không tin hắn. Nó chưa hề hỏi
hắn, chưa hề hỏi về cái chết của cô ấy..
Một lỗ hổng lớn trong lòng
nó, quặn đau nhưng không thể lấp đầy.

- Em yêu anh. - Nó nói, đặt
lại bó hoa layơn bên giường bệnh và bước ra khỏi căn phòng ấy.
...
"Mày
có biết vì sao mà thằng Tùng vào viện thế không?"- Nó gọi điện hỏi cái
Vân.
" À! Hôm qua, sau khi cãi nhau với mày. Uhm... nó đi một mình
vào bar Night nên... hội thằng Tú đánh. Vì đang chán nản, hắn cũng không
hề đánh lại, kết quả là bị choảng cả cái chai Ken vào đầu." - Vân nói,
sụt sùi.
" Ôi! Đm." Nó tức giận, không làm chủ được lời nói của mình.
" Bây giờ tao và mày đến bar Night"
" làm... làm gì? " Vân hoảng sợ.
"
Trả thù." Nó nhấn mạnh.
" Nhưng mà, chúng nó đông như thế, sao trả
thù được." Vân gần như thét vào tai nó.
" Bọn mình là con gái, sô lô
thì sao chúng nó thẳng nổi tao."
" Uhm... thế mày qua đón tao nhé



Được sửa bởi betron ngày Wed Mar 31, 2010 8:07 am; sửa lần 2.

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

"Ok"
Chiếc mui trần đỏ bóng loáng của nó lao đi trong đêm, chiếc váy
trắng nửa kín nửa hở làm biết bao nhiêu thằng con trai nhìn nó, không
khỏi thèm thuồng. Cổ của chiếc váy xẻ sâu xuống, để lồ lộ cái bờ ngực
trắng trẻo, tà của cái váy xẻ dọc, cái chân thon dài của nó phơi ra đầy
kiêu hãnh.

- Các em dùng gì?- Anh bồn bàn hỏi nó và Vân.
- Cho
em chai Ken.
Nó không ngần ngại mà đưa mắt tìm quay bar, bar này quá
lớn và quá đông để nó nhận ra... Và dường như, ánh mắt của biết bao gã
đang ném về phía nó.
- Anh ơi! Cho em hỏi nè. - Nó túm một thằng và
hỏi.
- Sao thế em? - Hắn ta nhìn nó, rồi nhìn xuống ngực nó. Lộ liễu,
không dấu giếm.
- Anh có biết anh Tú ở đâu không anh? - Nó chớp đôi
mắt đẹp.
- Anh ấy đằng kia kìa. - Hắn ta thở dài và chỉ cho nó một
anh chàng cao to và đẹp trai, tóc anh ta màu vàng, đôi mắt lạnh lùng
nhưng cử chỉ có vẻ khiếm nhã..
Nó vội vàng dắt tay bạn, đến gần thằng
bé.
- Anh là anh Tú? - Nó rướn mày, hất hàm.
Anh ta nhìn nó, cười
cười... ánh nhìn lộ liễu như mấy gã kia.
- Phải. Sao? ** à? - Hắn
hất hàm.
- Không. Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Chuyện gì?
-
Anh đánh anh Tùng đúng không? - Nó không vòng vo, nói thẳng.
- Ôi!
Đm. Người yêu thằng Tùng hả em? - Hắn ta cười sằng sặc.
- Không.
Nhưng tôi muốn sử lí anh. - Nó gằn giọng, từng lời từng chữ hết sức rõ
ràng.

--------------------------------------------------------------------------------

Tiếng
gã trai cười to. Cả bọn đàn em phía sau hắn cũng cười. Man rợ.
- Tôi
không đùa đâu. - Nó nói, giọng lạnh lùng. Giờ phút này đây, nỗi hận thù
đã biến một nàng công chúa xinh đẹp đáng yêu như nó... trở nên thật
đáng sợ.
- Được rồi, cô em muốn cả hội lao vào hay là như thế nào? -
Hắn ta nói, hất hàm.
- Tôi chỉ có một mình, vì thế tôi chấp nhận sô
lô thôi. - Nó tiến về phía trước, đầu ngẩng cao kiêu hãnh.
- Ok.
Hắn
ngoắc tay gọi một tên đàn em nhỏ thó và gầy guộc, trông cái bộ dạng của
tên này có gì gọi là "đầu gấu" được. Nó tức giận. Hắn ta đang coi
thường nó. Nó tiến lại gần thằng kia, một cú trỏ giáng xuống gáy. Không
quá mạnh. Nhưng thằng kia ngã xuống, bất tỉnh. Mọi ánh mắt đổ dồn về
phía đứa con gái này.
- Lên tiếp đi. Vứt thằng kia đi nữa, yếu quá. -
Hắn vẫn cười cười.
Một thằng đầu trọc bước lên, hắn không thèm mặc
cả áo, trên mình săm trổ hình khỏa thân của đàn bà, cơ bắp hắn cuồn
cuộn. Nó không đếm x**, đỡ cú đấm của thằng kia, né mình nện vào bụng
hắn. Nó đá không nhiều sức, nhưng chiếc giày cao gót hiệu NA của nó làm
thằng này tê tái. Song, thằng kia vẫn đứng dậy, dùng hết sức bình sinh
vào vào nó.
- Yasshhh...
Nó đấm thẳng vào mặt hắn. Thủ pháp của nó
nhanh lẹ.
- Về ** mẹ đi con. - Nó dẫm vào tay thằng đầu trọc, lên
tiếng chọc tức.
Một đám xông lên rồi lại lùi về với những vết thương
đầy máu... kẻ ngất người còn...
...
- Chẳng ra cái thể thống gì
cả. Chúng mày để 1 đứa con gái hoành hành như thế này còn gì là hội Thất
Long nữa. - Thằng Tú mắt trừng trừng nhìn đám đàn em rồi quay sang nó.
Dưới
ánh đèn mờ mờ, hắn cảm thấy giật mình trước vẻ đẹp của nó. Nó không mặn
mà, nhưng nó rắn rỏi, nó rất có cá tính, kể cả chiếc váy trên người nó
có sexy đến đâu thì người ta vẫn cảm thấy nó là một đứa con gái đáng
kiêu hãnh.
" Ặc... mày đang nghĩ gì vậy? Thôi.... giải quyết trận này
cho nhanh nào."
- Chúng nó không đánh được cô, thì tôi xin thử. -
Hắn nói một cách lịch sự nhưng đôi mắt vẫn ngạo đời.
- Được thôi. -
Nó gật đầu không ngán ngẩm. Nhưng, Vân, kẻ đứng cạnh nó nãy giờ lại cảm
thấy run sợ, hình như vừa nãy, thằng tóc vàng kia đã bẻ tay nó... và bây
giờ không biết nó sẽ ra sao.
Hắn ta vung chân, nó nhanh nhẹn né
tránh, thủ pháp của nó thật là đáng khâm phục!
Nhưng... hỡi ôi... Hắn
ta- kẻ đứng đầu bang Thất Long, người người run sợ... Quả thực, lúc đấu
với tên này, nó không nghĩ là nó sẽ thắng...
- Á... - Nó khẽ kêu
lên, nhăn mặt vì cánh tay phải đang vung lên.
- Sao thế? - Hắn ta hỏi
nó... đỡ lấy cánh tay nó. Nó lập tức nảy ra một ý.
- Đau.. đau...
-
Gãy tay à? - Hắn ta cầm tay nó nắn nắn... cảnh tượng này được toàn bộ
đàn em đứng sau trông thấy, một chút kì lạ.
Nhưng rồi, chưa kịp phản
ứng gì, con bé đã nhanh lẹn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn và ấm áp của
đối phương... tay trái nó hành động. Bốp. Thằng con trai đã lãnh đủ...
máu mồm. Mùi tanh tưởi của nơi này phút chốc nồng lên hăng hắc.
-
Đm.. - Thằng Tú đấm một phát xuống đất, mồm văng tục. Không ngờ chỉ
vì..."thương hoa tiếc ngọc" mà hắn phải chịu một vố đau đớn. Rồi ngày
mai chúng nó sẽ truyền tin... bang Thất Long lẫy lừng chịu thua trước
một đứa con gái. Nhục! Nhục quá!
- Tôi nói nhé! - Nó hào hứng, khoanh
tay trước ngực, vẫn cái dáng kiêu hãnh. - Tôi muốn anh... anh Tú ạ,
chính thức vào bệnh viện xin lỗi anh Tùng vì trận đánh hôm trước. Mọi
chi phí bệnh viện các anh đều phải trả.
- Cái gì cơ? Cô nói đùa à? -
Thằng Tú vội vàng lau máu mồm, phản bác.
- Không. Tôi không đùa. - Nó
dắt tay Vân bước ra khỏi bar. - Nếu trong tuần này các anh không đến đó
xin lỗi, đừng trách tôi ác nhé!.
Chiếc xe mui trần vẫn lao đi, khuôn
mặt đang hào hứng của nó trầm hẳn xuống.
- Này! Vừa nãy mày hay quá.
- Con Vân cười toe toét.
- Tao mà lị. - Nó cười theo... nhưng gượng
gạo rồi táp xe vào nhà Vân.
- Tao về nhé!
- Bai. Mai gặp.

thở dài, chiếc xe xé màn đêm mỏng mảnh... Nước mắt nó rơi ra. Nó cũng
không hiểu sao nó khóc...
Nó thắng. Nó bắt bọn kia đến xin lỗi Tùng.
Nhưng nó đang làm chuyện này vì cái gì?
Tùng. Cái tên lóe lên trong
lòng nó kí ức vì hiện tại...
Nó yêu thằng bé giúp nó chà chiếc váy...
yêu cái nụ cười ngây thơ trong sáng... yêu cái lúc thằng bé thì thầm
vào tai nó " Lớn lên tớ sẽ lấy cậu..."
Nó yêu hắn lúc hắn ôm nó vào
lòng, lúc hắn ôm nó, lúc hắn cười...
Chiếc xe của nó chầm chậm tiến
về phía bệnh viện G.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra... chiếc giường nằm đơn
côi giữa căn phòng... tiếng máy tiếp máu cứ bip bíp không ngừng nghỉ.
-
Ai đấy? - Nó giật mình, trong bóng tối... nó mỉm cười nhìn hắn... ánh
trăng trải xuống phòng, khuôn mặt hắn như thiên thần.
- Tôi.
- Cô
đến đây làm gì? - Giọng hắn đột ngột trở nên bực tức.
- Tôi đến đây
để xin lỗi.
Hắn thở nhè nhẹ, đôi tay không bị truyền giơ lên vuốt làn
tóc nó, mềm mại và dịu dàng.
- Anh yêu em.
- Em biết. Em cũng
thế.
Cái câu nói này, nó đã muốn nói từ khi còn nhỏ, từ lúc được cầm
tay thằng bé chạy đùa trong nắng mai.
Thời gian là một lớp bụi phủ
đầy lên khuôn mặt mỗi người...
Nhưng
Mỗi giọt nước mắt rơi... lớp
bụi ấy nhòe đi rồi tan biến...
Để cho con người ta tìm được... đâu là
hạnh phúc? Đâu là tình yêu? và cả chính mình nữa.

Từ sau khi hắn
ra viện, theo lời con Vân nói... thì hắn và nó cứ..."dính lấy nhau"
vậy. Nó hạnh phúc. Và hơn hết, đây là niềm hạnh phúc đầu tiên hắn được
nếm trải kể từ lúc sinh ra.
- Tùng ơi! Sắp đến valentine rồi. Tặng
quà cho Nhi nhé! - Nó nói, bàn tay nó đang nằm gọn trong tay Tùng, mỉm
cười ấm áp.
- Ừ. Thích quà gì? - Hắn chớp đôi mắt.
- Để xem nào.
Thích gì nhỉ? Nhiều lắm. - Nó nhăn trán suy nghĩ.
- Thế thì Nhi cũng
phải tặng quà cho Tùng nữa. - Hắn cười cười.
- Quà gì... - Nó chưa
kịp hỏi hết, một nụ hôn nồng ấm đặt trên môi. Nó tan chảy, quên hết tất
thảy mọi thứ xung quanh, chiếc ly đựng hạnh phúc của nó đã quá tràn
đầy...
- Đấy! Tặng rồi. - Tùng đỏ mặt. - Còn Nhi thích quà gì để Tùng
tặng cho?
- Hèm. - Con bé tiến sát lại gần hắn, thì thầm. - Cho Nhi
biết... điều gì đã xảy ra trong quá khứ của Tùng.
Hắn mở to mắt nhìn
nó, nó chỉ mỉm cười như khích lệ... Hắn muốn phủ nhận, muốn từ chối
nhưng có lẽ, đây là lúc hắn phải thực sự đối mặt.
Chiếc mustang lao
vun vút, nó thấy tim mình đập hồi hả, nó sợ... biết đâu... nó không dám
nhìn thẳng vào quá khứ của người mình yêu. Thung lũng.
Gió vẫn thổi
lành lạnh, cây lá rung rinh theo từng nhịp gió, màu sắc nơi đây hòa
quyện như một bức tranh kì bí, từ đằng xa, nó cảm nhận thấy những bông
hoa, những cành cây đang vẫy đón mình. Thung lũng Vàng.
- Đây là nơi
cô ấy ra đi. - Hắn nhẹ giọng, nói như vuơng vướng cái gì nơi cổ họng.
-
Cô ấy?
- Người yêu cũ của tôi.
- Bao lâu rồi? - Nó tưởng như ai
đó bóp chặt trái tim mình.
- 3 năm. Cô ấy... cô ấy rất đẹp, cô ấy
cười như một thiên thần, cô ấy luôn luôn ở gần bên tôi và an ủi tôi...
Cô ấy... - Hắn dừng lại nửa chừng câu nói, nước mắt hắn rơi trên khóe
mi, cay cay. - Cô ấy chết là vì tôi, vì tôi quá ngu ngốc, tôi không hề
biết tình yêu cô ấy dành cho tôi lớn đến như thế nào.
Nó nhìn hắn,
đôi mắt nó cũng ướt nhòe. Thì ra nó không thể so sánh được với cô ấy...
Cô ấy mãi mãi ở trong lòng hắn... không thể che khuất.
- Hôm ấy, cô
ấy bảo tôi rằng mình cần lấy vài thứ cho lớp... thế rồi cô ấy chạy đi...
Một lúc lâu sau không thấy cô ấy quay lại... Tôi đã đi tìm kiếm vì lo
lắng. Thế rồi đôi chân tôi chạy đến thung lũng vàng này... Tôi thấy một
gã trai... và cô ấy đang... Cô ấy mình trần nằm dưới nền đất lạnh, hắn
ta vừa thấy tôi đã vội chạy đi... Cô ấy đã bị cưỡng hiếp. - Hắn nói như
gào lên, hai tay đấm xuống đất, nước mắt rơi không ngừng.
- Tùng à...
-
Nhưng tôi đã không tin cô ấy, tôi đã tát cô ấy... và chính tôi, chính
tôi đã chứng kiến cô ấy nhảy xuống vực sâu.
Nó lau nước mắt, nhìn
chàng trai nó yêu... nó ôm hắn vào lòng. Nước mắt hắn làm áo nó ướt.
-
Có những người đã mãi mãi ra đi. Có những thứ là quá khứ, nếu cậu muốn
quên... - Giọng nó nghèn nghẹn... đau đớn.
- Không. Không. Mai sẽ mãi
mãi không chết. - Hắn gào lên như một thằng điên.
À... thế là nó đã
hiểu. Mai sẽ mãi mãi không chết. Nó chỉ là một thứ để lấp chỗ trống. Nó
cay. Nó đau. Và thế là nó khóc.

Có nhiều thứ vĩnh viễn mất đi và
không thể tìm lại.

Có nhiều điều muốn nói ra nhưng không thể nói.


nhiều tình cảm chôn vùi nhưng không thể bới ra... như một vết thuơng..

Vậy
đâu là lối thoát???

Nó buông bàn tay ra khỏi Tùng, nó bước đi.
Trở về.

Cái nó cần là gì? Nó cần có một câu trả lời. Mai... cô ấy
sẽ mãi mãi không chết, cô ấy vĩnh viễn thuộc về trái tim Tùng... Nó
không thể chen chân vào, không thể.

Những giọt nước mắt nóng hổi
rơi... nó đau... đau đến tận cùng của trái tim...

....
Mọi thứ
xung quanh nó trở nên mờ nhạt.. hàng cây ven đường, bụi hoa lay ơn
trong vườn nhà, tất cả... đều làm nó cảm thấy mình cô đơn.
Nó nằm
mơ... nó mặc một chiếc váy màu đỏ sặc sỡ, chạy trên cánh đồng đầy sương,
đuổi theo chàng trai cao to không rõ mặt. Nó càng cố với theo, cậu ta
càng chạy nhanh, nó không đuổi kịp. Nó khóc. Nó gọi tên cậu ấy. Rồi nó
ngã... ngã xuống bờ vực đen ngòm, sâu thẳm không đáy. ..
" Sao thế?
Sao hôm nay bà không đi học?" - Con Vân phone nó, sốt sắng hỏi.. đánh
thức khỏi cơn ác mộng của nó.
" Mệt." - Nó hờ hững, dụi mắt... trở về
hiện thực.
" Thế à? À mà mày không đi học, thằng Tùng hỏi kinh quá.
Tao phát mệt."
" Tao không quan tâm."
" Cái gì thế? Có chuyện gì
giữa hai đứa mày à?" Vân hỏi, đầu dây bên kia im lặng.
...
" Nhi
à... nghe tao nói gì không?"
...
" Bọn... tao .. hết, hết thật
rồi..." - Nó ghẹn ngào... từng lời từng chữ như làm đầu nó nổ tung...
"
Nhi à... "
" Hết... hết thật rồi" - Nó lặp lại như một kẻ điên.
Những
tiếng nấc nghẹn ngào vẫn vang lên trong điện thoại. Lòng người đau.
Nước mắt rơi. Nó không tìm thấy chiếc quan tài an táng tình yêu của
mình.

...

- Mày đã làm gì Nhi? - Một lũ con gái : Vân,
Huyền, Trang, Hạ đứng quây quanh Tùng và hỏi.
- Tao chả làm gì nó cả.
- Tùng từ ngạc nhiên trước thái độ của chúng nó chuyển sang lạnh lùng
và câng cấc.
- Tại sao nó lại nói mày và nó hết rồi?
Một tiếng
sét, giáng xuống Tùng, vô cùng đáng sợ. Hắn chạy ra khỏi lớp... tìm Nhi.
Hắn cần một câu trả lời... Hắn đã làm gì?!?!

- Nhi... Nhi.. -
Hắn gọi với theo khi thấy bóng dáng nó. Nó chạy đi...
- Này... làm gì
thế? Sao tránh mặt Tùng?? - Hắn bực tức kéo tay nó lại, đôi mắt sắc
lạnh...
- Thả tay tôi ra. Xin lỗi. - Nó gạt tay Tùng... nó quay người
bước đi... không để lại cho hắn một lí do, một lời giải thích. Hắn vẫn
không buông tha, hắn chạy theo... và ôm chặt nó.
- Nhi... nói đi. Tại
sao cậu lại làm như thế?! - Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai nó làm nó
nhồn nhột, nó sợ cái cảm giác của mình lúc này. Sợ rằng, nếu cứ ở trong
vòng tay Tùng, nó sẽ chấp nhận tất cả, chấp nhận là một kẻ thế chỗ để
yêu hắn.
- Quên Nhi đi. Xin lỗi.
- Quên?! Tại sao từ nãy đến giờ
Nhi chỉ biết nói hai từ xin- lỗi như thế? Tôi không... tôi không chấp
nhận. Tại sao Nhi không giải thích xem tôi đã làm gì? - Hắn nói... trái
tim hắn như muốn vỡ tan... từng mảnh, từng mảnh...
Nó khóc. Nó lại
khóc rồi. Nó ghét mình khóc lắm. Thế mà bây giờ nó lại khóc...
-
Tùng... Tùng.. yêu Mai lắm phải không? - Nó nói trong nước mắt, nghẹn
ngào.
Hắn đưa đôi mắt đẹp nhìn vào khoảng không bao la trước mặt...
hắn không tìm thấy điểm dừng cho chính mình. Đây rồi, đây là câu hỏi mà
hắn bao lần đặt ra cho mình, nhưng rồi hắn lại không biết phải trả lời
thế nào. Trớ trêu thật.
- Nhưng Mai đã... - Hắn cố xoa dịu nó.
-
Nhưng chính Tùng đã nói là Mai sẽ mãi.mãi.không.chết. - Nó nói như gào
lên.
- Phải... Mai sẽ mãi mãi không chết. - Hắn lẩm bẩm.
Nó lau
nước mắt, thoát khỏi bàn tay Tùng và bắt taxi trở về... Hắn đứng đấy,
lặng im. Như một kẻ điên lang thang. Vô định lắm!
"Tùng! Mày là một
kẻ ngu ngốc." Hắn đã nghĩ về mình như vậy. Hắn quá ngu ngốc. Ngu ngốc.
Hắn đã để hai người con gái hắn yêu phải ra đi... trong nước mắt. Hắn
không muốn tổn thương ai nữa cả. Vậy thôi... tốt nhất... Đừng yêu nữa.

Thế
đấy, vấp ngã khiến người ta thay đổi...

Nếu tình yêu chỉ mang
đến nỗi đau nhiều hơn hạnh phúc... thì thà cứ cô độc cả đời còn hơn.

Hắn
thở dài và trở về nhà.
...
- Ây da... bông hoa kia đẹp quá Tùng
ơi!! - Con bé nheo nheo mắt gọi thằng bé.
- Nhưng mà xa quá... cao
thế kia... - Thằng bé ngập ngừng một lát rồi nói. - Tớ sẽ hái cho cậu
nhé!!
Cô bé mỉm cười, nụ cười trong sáng như làn nước mùa thu... đẹp
đẽ đến kì lạ. Nó cười. Nó mãn nguyện vì nó có cảm giác được che chở. Nó
được chiều chuộng. Nó muốn mình luôn tươi đẹp như những bông hoa lay ơn
ấy.

Tình yêu của trẻ con. Không tính toán. Không mưu lợi. Không
suy tính. Yêu là yêu. Thế thôi.

Sáng thứ hai, nó mệt mỏi rời khỏi
chăn, chuẩn bị đi học... Có lẽ nó cứ học tại gia như từ nhỏ lại đỡ phức
tạp hơn. Nó chán ghét tất cả.
Chiếc bàn nó và hắn ngồi... giờ đây
chỉ một mình nó ngồi đấy... hắn không đi học. Có lẽ tâm trạng của hắn
cũng giống nó, cũng đầy hỗn loạn như vậy.
Nó ngồi học, không thể tập
trung. Mắt nó đau. Nó đã khóc quá nhiều. Nó nhìn sang chỗ trống bên
cạnh... thở dài.
...
- Nhi ơi! Hôm nay ba mẹ có việc muốn nói với
con. - Ba nó nhìn nó, nghiêm túc.
- Sao ạ?
- Uhm... người bạn hôm
trước của ba. Hôm mà cả nhà chúng ta cùng đi ăn tối ý. Họ có một người
con trai tên Tùng. Ba thấy tụi con có vẻ thân...
- Đừng nhắc đến tên
đó trước mặt con. - Nó hậm hực, ngắt lời ba..
- Nghe ba con nói hết
đã... - Mẹ nó quát.
- Dạ... - Nó cúi đầu xuống bát cơm...
- Uhm...
- Ba nó có vẻ không biết bắt đầu từ đâu... - Thằng bé... một lần nó bị
bọn nghiện bắt cóc và tống tiền ba mẹ nó, hồi đó cũng cách đây vài năm
rồi... chúng chích kim tiêm vào nó khi nó cố giãy dụa và...nó... nó bị
HIV. Có lẽ... chẳng còn sống được bao lâu nữa... Bác Hòa rất buồn. Và...
ông ấy đã đọc nhật kí của Tùng, trong ấy nó đã nói rằng nó rất yêu
con... Uhm... họ muốn nhờ con giúp cậu ấy sống nốt cuộc đời một cách vui
vẻ... được không Nhi?
Nó mở to đôi mắt đẹp. Nước mắt lăn dài xuống
khóe mi. Ngỡ ngàng. Trời đất như sụp đổ dưới chân nó. Chẳng nhẽ những
điều ba nó nói lại là sự thật?!?! Chẳng nhẽ... cậu ấy. Nó muốn phủ định
tất cả...
- Cậu... cậu ấy biết chưa?! - Nó nhìn ba, ba nó thở dài...
-
Chưa. Nó chưa biết, chúng ta giấu nó.
Nó hoảng hốt chạy ra ngoài,
chạy trong mưa. Cơn mưa nặng hạt, nước mắt nó vẫn rơi. Đau lắm. Đau quá.
Vết thương này rồi có lành lại được không?
- Tùng... Tùng.. - Nó vừa
chạy vừa gọi tên hắn... Nước mưa chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp... áo
nó ướt. Nhưng nó không thấy lạnh. Trái tim nó đã chết thật rồi.

HIV..
căn bệnh thế kỉ. Tại sao?! Tại sao lại là một kẻ cô độc và đáng thương
như hắn?! Tại sao hắn lại phải chịu nhiều điều bất hạnh đến thế? Tại sao
ông trời lại độc ác, tàn nhẫn như thế?!!?

Nó ngồi bên vệ đường,
hờ hững nhìn dòng người vội vã qua lại.. nước mắt cứ thế rơi... nó cũng
không hay biết.

Một chàng trai đến cạnh nó, khẽ khàng đặt chiếc
áo khoác lên vai nó. Ấm áp. Chàng trai có đôi mắt đẹp, sâu và rất
sáng... Chàng trai cao cao, gầy gầy, dáng dấp cô đơn. Chàng trai cười
với nó... Chàng trai cười quá đẹp, nụ cười ấy làm nó ngây ngất.

"Anh
đã ở đây rồi..."


- Tùng...?
- Sao thế? Sao Nhi lại khóc?!


nhìn chàng trai của nó...

Cái nhìn thương hại lộ liễu không giấu
giếm...

- Sao thế? Sao khóc? - Hắn cười... cuối cùng, hắn đã
quyết định cười lên. Hắn không thể rời bỏ Nhi. Hắn yêu Nhi biết nhường
nào.
- Không. Không có gì. - Nó cười... ngả mái đầu ướt vào vòng tay
hắn... ấm áp quá. Trái tim nó đang được gắn liền lại... Tình yêu như một
tuýp thuốc chữa vết thương... công dụng: Giúp vết thương mau lành; cách
dùng: đủ liều; Yêu cầu : Để xa tầm tay trẻ em... Đọc kĩ hướng dẫn trước
khi dùng, nếu không sẽ có phản ứng phụ.

Nó đã tự hứa với lòng
mình, dù thế nào cũng phải để Tùng hạnh phúc... dù thế nào cũng phải để
Tùng luôn cười... để Tùng có thể an tâm nhắm mắt.

Thế nhưng, tình
yêu của nó không phải là sự thương hại. Nó yêu chàng trai ấy, nó
thương... nó đau khi biết về cái căn bệnh quái ác kia đang dần dần ăn
mòn thể xác hắn... Hắn không biết gì cả... Hắn vẫn cười như chẳng có
chuyện gì xảy ra...

...
- Á...a...a... - Thằng bé trượt chân,
ngã xuống vách núi... núi cao.. hắn sợ.
- Đừng...đừng... - Con bé
chạy lại... May quá! Không sao... nó đã nắm được tay hắn. - Tớ... tớ...
giữ chặt vào nhé..
Nước mắt con bé chảy dài trên khuôn mặt bầu bĩnh
dễ thương.
- Tớ.. tớ... sợ. - Thằng bé cũng lắp ba lắp bắp. Nó nhắm
chặt mắt lại... sợ phải nhìn xuống dưới chân, mây mù che phủ... không
thấy đáy.


" Không sao. Em sẽ cứu anh khỏi bờ vực ấy... Cứu
anh khỏi mọi sự phiền não và đau khổ. Hãy để em lau nước mắt cho anh."
...


Vân, Huyền... vui mừng vì chúng nó quay lại với nhau ... chỉ riêng một
người. Đó là Minh.
Từ lần đầu gặp Nhi, Minh đã để ý vì cá tính của nó
trong cái vẻ ngoài ngây thơ và dịu dàng... Minh không chấp nhận. Không
chấp nhận để một tên cá biệt, xấu xí và bất tài như Tùng cướp những gì
hắn muốn. Thủ đoạn đấy. Độc ác đấy. Nhưng vẫn chỉ là bắt đầu từ tình
yêu.
- Nhi ơi... - Tiếng Minh gọi nó từ đằng sau, bốn cái mắt quay ra
nhìn hắn... (2 mắt của nó và 2 mắt của Tùng).
- Sao thế? - Nhi nhỏ
nhẹ.
- Cho mình mượn vở toán nhé. Mấy hôm trước ốm không chép bài.
-
Ok. - Nó nói... lộ vẻ lo lắng. Thằng Tùng nhìn thấy cái chiêu giả bộ
của tên Minh thì ức lắm nhưng không dám làm gì.
...
- Mượn vở thôi
hay đứng ngắm nhau thế hả? - Tùng dậm chân xuống đất, tay khoanh trước
ngực... thể hiện rõ ràng thái độ.
- A... Tùng.. - Nhi đến trước mắt
hắn, cười... đểu. Rõ ràng hắn ta đang ghen ***g ghen lộn lên đây.
-
Xin lỗi nghen. Tui đi ăn đây. - Minh giơ tay chào Nhi và hắn... nhưng
chỉ có Nhi là thân thiện chào lại.
- Làm gì mà cau có vậy? - Nhi nhìn
hắn, hỏi.
- Bực.
- Sao mà bực?
- Thằng Minh... nó nhìn Nhi
theo kiểu... uhm... khó nói. - Hắn ấp úng.
- Kiểu gì?
- Nó thích
Nhi đấy. - Hắn ta buông thõng một câu... đi ra với đám mấy thằng đầu
trâu mặt ngựa, để lại cho Nhi biết bao câu hỏi.

- Này! Sao Tùng
lại nói thế? - Nhi kéo tay Tùng, chào đám bạn hắn và hỏi. Nó vốn không
ưa mấy thằng bạn hắn. Nhưng mà...
- À... không có gì đâu. - Tùng
cười, đặt lên môi Nhi một nụ hôn, nhẹ nhàng mà ấm áp. Đến nỗi nó suýt
thì tan chảy.
Hai đứa dắt tay nhau ra khỏi cổng trường, trong ánh mắt
nhìn vô cùng đố kị của mấy thằng con trai (có cả Minh), họ xì xào, bàn
tán...
Bỗng. Hắn khựng lại vài giây... ngực hắn đau nhói, hắn khuỵu
xuống... Đau. Đau quá...Đau chết mất.
- Chú mày lại bệnh đấy à? - Một
giọng nói kênh kiệu vang lên sau lưng chúng nó, nó quay lại nhìn. Oan
gia. Đó là Tú.
...

(Hẳn các bạn còn nhớ thằng Tú cầm đầu bang
đầu gấu đúng không? . Một chút ngoại chuyện về hắn nhé!)

Một
thằng bé tóc nâu hạt dẻ đứng ngược chiều gió, tóc nó bị gió thổi bay
bay. Trên môi nó nở một nụ cười. Đẹp lắm.
- Tiểu Mi à! - Nó gọi với
theo bóng đứa con gái. Con bé ngồi trên chiếc xe lăn, đôi mắt vô hồn,
môi khép hờ hững... Nhưng quả thực, cô ta rất xinh đẹp... một thiếu nữ
mới lớn, đầy đặn và trắng trẻo.
- Anh đến chơi với Tiểu Mi này! Nhớ
anh không? - Thằng bé chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi han... nhưng không nhận
được câu trả lời của con bé. Người thực vật..
- Tiểu Mi dạo này lớn
ghê nha... lớn nhanh nhé! Rồi anh sẽ lấy Tiểu Mi... Tiểu Mi bắt anh hứa
hồi nhỏ rồi nhỉ. - Hắn vẫn nói... như độc thoại, nước mắt bất chợt tuôn
rơi. Đôi mắt cô bé xinh đẹp trên chiếc xe lăn vẫn hờ hững đến lạnh lùng.
Mái đầu lăng lắc ngơ ngác... tự hỏi người con trai nãy giờ nói chuyện
với mình là ai...
- Mi Mi... trả lời anh đi chứ. Đừng có im lặng như
thế có được không? Làm ơn... anh xin em...
...
Ngày bé, Tiểu Mi
thân với Tú. Hắn và nó cùng đá bóng, trèo cây, cùng đi công viên... cùng
đi học. Ba mẹ luôn kì vọng vào tình cảm của chúng nó... vì nếu tập đoàn
hai họ mà xác nhập thì sẽ rất phát đạt và có số tài sản lớn đến vài
nghìn tỉ.
Thế nhưng... một ngày, cô bé bị tai nạn giao thông trên
đường đi học... Và từ đó, cô bé vĩnh viễn trở thành một kẻ tàn phế,
không thể nói, không thể đi, không thể suy nghĩ...
Nhưng mảnh vỡ đau
thương của thời quá khứ đã khiến hắn- một thằng bé dễ thương trở thành
tên nổi tiếng về đua đòi, ăn chơi, đánh nhau...

Nếu như.....

...

-
Bệnh gì đâu. - Tùng nén đau, đứng lên và dắt tay Nhi bước đi.
- Mày
đừng tưởng lần trước tao đến viện xin lỗi mày là mày bắt đầu lên mặt với
anh mày nhé! - Hắn ta hất hàm, lộ vẻ khiêu khích.
- Ăn nói cẩn thận
đi. - Nhi không vừa, nó ném cho hắn cái nhìn sắc bén rồi rảo bước đi bên
Tùng... Nhi đang lo cho Tùng nhiều hơn là căm ghét cái thái độ của hắn.
-
Cô em ăn nói cho cẩn thận đấy nhé! Đm... lần trước mày đánh tao tao còn
chưa trả nợ. Đừng lên mặt thế... có ngày ăn đấm đấy. - Hắn ta kéo tay
Nhi về phía hắn... đôi mắt hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt Nhi... Con bé
đang lo sợ.
- Bỏ tay Nhi ra. - Hắn quát lên với Tú... nhưng ***g ngực
đau dữ dội như hàng vạn mũi tên đâm xuyên.
- Mày rốt cuộc chỉ là một
thằng bệnh tật mà thôi. Sống được bao lâu nữa mà đòi giành Nhi? - Tú
hất hàm... Nhi nghe trong lòng nó là cả một trấn động... Chẳng nhẽ Tùng
đã biết mình bị...
Nó không dám tin vào tai mình, đôi mắt đỏ hoe
ngước lên nhìn Tùng... mặt hắn tái lại... Lúc ấy, nó ước gì Tùng là một
kẻ trơ lì, biết nói dối một cách trắng trợn...
- Đm.. mày câm đi. -
Hắn quơ chân đạp vào chậu hoa bên đường... vỡ tan...
- Tùng.. Tùng
biết là... - Nó vẫn ngơ ngác, lắp ba lắp bắp.
- Phải. Nó biết. Thế mà
nó vẫn hèn hạ đến mức phải đi cầu xin sự bố thí lòng thương người của
cô... - Tú vẫn nói, hắn ta không có dấu hiệu gì rằng sẽ dừng lại. Điều
này làm nó đau lòng. Nó không ban phát lòng thương người... dù Tùng có
đáng thương... nhưng nó yêu hắn vì chính hắn...
- Tao không cầu
xin... - Hắn nói, giọng yếu ớt...
Nó gạt tay thằng Tú ra... tiến về
phía Tùng...
- Đi thôi... Chúng ta về...
Kẻ đứng sau nhìn kẻ đi
trước... hai tay hắn ta buông thõng... nét mặt từ kiêu ngạo trở nên buồn
buồn, trầm lặng... Cười nhạt. Rồi hắn cũng trở về... theo con đường
ngược lại.

- Này Nhi.. - Hắn mở miệng phá tan bầu không khí im
lìm bao trùm...
- Gì thế? - Nó ngước lên nhìn hắn, phát hiện ra mắt
mình nhòe nước...
- xin lỗi vì không nói cho Nhi biết... uhm... Tùng
biết mình bị bệnh vậy lâu rồi... - Hắn ngập ngừng..
- À... thôi không
sao. - Nó muốn lảng tránh đề cái ấy, nó sợ phải nhìn thấy nụ cười gượng
trên khuôn mặt Tùng...
- Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi... - Hắn
ta không ngừng lặp lại, trong nước mắt... Hắn cũng đang khóc. Nước mắt
của một thằng con trai. Nước mắt từ khóe... chầm chậm chảy dài xuống
khuôn mặt trắng trẻo... đôi mắt sâu mà nó hằng yêu thích cũng nhòe đi vì
nước. Nhòe đi tất cả. Kể cả quá khứ...

--------------------------------------------------------------------------------

Nhi
ôm lấy Tùng... nó không khóc nữa. Không phải nó vô tâm... mà là nước
mắt của nó đã cạn rồi. Tùng biết. Tùng biết. Tùng chấp nhận. Cái chết ư?
Thực ra nó không hẳn đau đớn, nhưng nó làm cho người ta tiếc nuối về
cuộc sống hiện tại... về tất cả những gì họ đang có... Nếu chết đi, họ
sẽ mất tất cả...
...
Nước Mĩ năm 1995...
- A... tuyết rơi
kìa... - Con bé lúng liếng nhìn thằng bé, cười cười, bàn tay nhỏ bé đang
đỏ ửng lên vì lạnh. Tuyết mùa đông.
- Cẩn thận lạnh chứ... Tuyết
trơn lắm, ngã bây giờ.- Thằng bé đứng đấy, nhìn con bé chơi đùa...
-
Á...a.. - Con bé hò hét inh ỏi, rồi bỗng nhiên trượt ngã...
- Đau
không?
- Không. - Hàm răng trắng nó nhoẻn ra... Hai mắt híp lại... ra
vẻ rằng mình rất vui vẻ.
- Máu kia kìa... không đau gì?
- Á...
máu...- Đầu gối nó đang chảy máu, máu đỏ tươi... tưới lên làn tuyết
trắng xóa xinh đẹp. Nó khóc. Nước mắt lã chã rơi. Nó đang sợ.
- Huyền
Nhi đừng khóc...
...

Nó cùng ba mẹ đến nhà Tùng chơi... căn
nhà biệt thự màu trắng sữa, sang trọng nhưng cực kì bắt mắt. Bên những
luống hoa hồng sặc sỡ là những cây hoa sữa cao gầy, đung đưa trong nắng
mai. Cái hòn núi nhân tạo đặt chiễm chệ trong sân vườn... nước khẽ róc
rách chảy qua như dòng thác nhỏ... Đẹp đến kì lạ.
- Con lên phòng
thằng Tùng chơi đi nhé! - Bác gái nói với nó, vẻ mặt thân thiện.
-
Dạ.
Nó bước vào phòng Tùng, căn phòng chỉ độc hai màu xanh và
trắng... Nhẹ nhàng và dịu dàng.
Bàn học của hắn gọn gàng, sạch sẽ...
không một dấu tích gì chứng tỏ thằng con trai quậy nhất trường đang ở
đây, sống trong căn phòng này.
Bức ảnh.
Một chút biến sắc hiện lên
trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
Cô gái ấy.
Cô ta xinh đẹp và kiêu
sa... cô ta có nụ cười hiền lành rất mực... cô ấy nắm tay người mà nó
yêu.
Cô gái đó có đôi mắt màu nâu nhạt, trầm buồn... nhưng lại rất
thân thiện...
Cô gái đó có mái tóc màu đen tuyền... nước da trắng
trẻo...
Và Tùng đang khoác vai cô ấy. Rất dịu dàng...
Hắn nhìn cô
ta với ánh mắt mà nó chưa từng biết...
Hắn khoác vai cô ấy... hắn
chưa bao giờ khoác vai nó như thế...
Đôi chân nó khịu xuống nền đất
lạnh. Ôi! Than ôi! Giá như nó không nhìn thấy tấm ảnh này, nó sẽ vẫn vui
vẻ hơn bao giờ hết. Bây giờ nó đang đau. Đau lắm.

Cô ấy tên Mai.
Cô ấy là người hắn yêu. Cô ấy xinh đẹp và rực rỡ, tươi sáng. Cô ấy mãi
mãi là một người không thể thay thế.
Cô ấy chết rồi.

- Nhi...
đang làm gì đấy? - Hắn ta nhìn nó... bước vào căn phòng... ánh mắt dừng
lại trước bức ảnh nó đang cầm.
Choang...
Tiếng vỡ xé lòng người.
Xé tàn cả mảnh kí ức. Xé tàn cả nỗi hi vọng.
Khung ảnh vỡ tan nằm
dưới đất.... Nó không cố ý...
- Xin... xin lỗi. - Nó ngước mắt lên
nhìn hắn... còn hắn thì nhìn vào người con gái trong tấm ảnh...
Đôi
mắt hắn buồn. Mái đầu hắn chênh chếch về phía trước. Đôi môi hắn bặm
lại, vẻ như đang suy nghĩ.
Nó đứng dậy và ra ngoài. Khép lại cánh cửa
sau lưng. Những mảnh vỡ kia sẽ chẳng bao giờ có thể ghép lại. Trái tim
cũng vậy. Nó đã hiểu... và thể là nó bước đi...

- Nhi! Sao con ăn
ít thế? - Mẹ hắn nhìn nó... hỏi han.
- À... không có gì đâu ạ - Nó
cười cười, ra vẻ cắm cúi ăn, nó không muốn mình trở nên mất tự nhiên đến
thế. Hắn đang nhìn nó, cái nhìn buồn lạ...
- Tùng... con cũng ăn đi
chứ.
- Con đau bụng quá mẹ ạ... - Hắn nhăn nhó, hai tay ôm bụng xoa
xoa... vẻ đau đớn lắm.
- Có... có sao không? Có đau lắm không? - Mẹ
nó bất chợt quýnh cả lên... đôi mắt bà ươn ướt... Nó biết bà đang sợ hãi
điều gì. Hắn cũng thế. Hắn cũng biết.
- Mọi người biết cả rồi phải
không? - Hắn chợt nghiêm mặt... nhìn thẳng vào từng người, bàn ăn bỗng
chốc trở nên yên ắng.
- Biết gì..? - Ba nó nhìn hắn... mặt tái đi.
Chỉ có nó, ngồi yên và ngẫm nghĩ.
- Con bị HIV. - Thời gian như ngưng
đọng lại, tiếng khóc của mẹ hắn chỉ như mảy may trong gió... Tai nó ù
đi. Nó thực sự sợ hắn nói ra điều này. Kể cả nó đã được chuẩn bị sẵn về
mặt tinh thần.
- Tùng... Tùng à... Con biết khi nào?
- Từ hôm con
vào viện.
À! Thì ra là như thế. Đây là lí do mà Tú cũng biết Tùng bị
bệnh. Trớ trêu thay...
- Con xin phép lên phòng. - Hắn bước đi... bát
cơm còn dang dở, như thể chưa ai động vào vậy. Hắn bước đi. Tấm lưng to
bản của hắn cô đơn và lạnh lùng. Hắn ta sẽ chết. Chết theo người con
gái hắn yêu nhất. Mai! Mai! Phải rồi. Chúc hai người hạnh phúc.
Cuối
cùng nó cũng hiểu. Nó chấp nhận. Rằng : nó mãi mãi chỉ là kẻ thứ 3, nó
không thể chen chân vào họ, dù họ có cách hai hai bờ âm phủ.
- Nhi à!
Đừng có buồn mà... - Vân đến bên nó, an ủi nó... nó càng cảm thấy mình
đáng thương.
- Có buốn đầu. - Nó nhoẻn miệng cười. Nhưng nhạt nhẽo.
-
Mà thằng Tùng không đi học nữa à? Hai tuần nay tao không thấy nó đi
học. - Cái Vân nghiêng đầu, ẩn cặp kính dày vào vị trí.
- Ừhm... nghỉ
rồi. - Nó thở dài, nhìn ra ngoài khoảng không xung quanh, cửa số... cái
bàn... tất cả đều làm nó nhớ hắn. Hà!!... thì ra khi yêu người ta đau
khổ đến vậy.....

....
Hắn nằm trên chiếc gường màu trắng...
tay đầy những kim truyền. Đôi mắt hắn nhắm chặt. Cửa sổ mở toang...
những tia nắng gay gắt chiếu xuống gường bệnh. Gió lùa. Rèm cửa bay phấp
phới.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc...

...

--------------------------------------------------------------------------------
Mẹ
hắn bước vào căn phòng màu trắng ấy... hai mắt bà quầng thâm, nước da
trắng trẻo nay đã tái xạm đi cả...
- Tùng, con không sao chứ? - Mẹ
hắn bước đến gần hắn, đôi bàn tay gầy gầy khẽ khàng vuốt những sợi tóc
hạt dẻ... Thở dài.
- Con muốn đi ra khỏi đây. - Hắn bất lực nhìn ra
ngoài cửa sổ, những chú chim non tíu tít hát trên bầu trời cao vời vợi,
nắng lấp lánh len lỏi qua lùm cây xanh. Ôi! Than ôi! Hắn ta mãi mãi
chẳng muốn ở trong cái nơi tù túng này chút nào.
- Bao giờ con khỏi
bệnh... gia đình chúng ta lại đi chơi nhé! - Mẹ hắn nói, nghẹn ngào. Hắn
nhìn bà. Ánh nhìn lộ rõ lời ai oán, trách móc, từ nhỏ hắn đã phải sống
một cách độc lập, chưa từng được ba mẹ dắt đi chơi công viên hay đi du
lịch. Một cuộc sống khép kín trong bốn bức tường dày. Cho đến một
ngày... gặp cô ấy.
Nhi.
Phải rồi...
Giờ này Nhi ở đâu?
Giờ
này Nhi đang làm gì?
À... Thôi...
Quên Nhi đi... quên đi...
Đừng
nghĩ đến nữa. Mày yêu Nhi chỉ toàn làm cô ấy đau khổ mà thôi. Mày đáng
chết lắm. Mà cuối cùng mày cũng chết con gì. Chết đi. Mày là một thằng
không đáng sống, Tùng ạ.
....

Mặt trời vẫn chói chang...


bước trên con đường cái dài... dài mãi...
Thung lũng Vàng.
Bây
giờ nó đã hiểu vì sao nơi đây được đặt tên là thung lũng Vàng. Màu vàng
tươi dát tất thảy thung lũng... kể cả những cái cây xanh tốt cũng được
bao trùm bởi màu vàng kì bí và kiêu sa. Nó cảm thấy bình yên.
Nó tiến
lại gần gốc cây sà cừ... có tiếng khóc. Thằng con trai có màu tóc hạt
dẻ, cao cao, khuôn mặt đẹp, nhưng nước mắt cứ thế không ngừng chảy
xuống. Cậu ta đang nhìn nó.
- Tú....
Nó gọi tên cậu ấy. Cậu ta lau
nước mắt.
- Sao thế? - Nó hỏi, ngồi cạnh cậu ta.
- Mi... Mi ...
Tiểu Mi chết rồi... - Hàng ngàn tiếng xé vang lên trong tim mỗi người.
Nó không biết Tiểu Mi là ai... nhưng nó khóc.
- Tại sao cô ấy chết?
-
Cô ấy... cô ấy là người thực vật... cô ấy sống cũng như chết... nhưng
gia đình đã sa sút, không thể tiếp tục điều trị nữa... Thế là họ ngắt
ống truyền của cô ấy... Chính bọn ******** ấy đã hại chết cô ấy. Lẽ ra,
lẽ ra... cô ấy có thể tỉnh lại, cô ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp. Cô ấy có
thể tỉnh lại, tôi biết, tôi biết mà...
Tú nói, đứt coãng... Hắn tưởng
như có cái gì chèn chẹn nơi cổ... Trái tim như bị ai vò nát, băm vằm
thành trăm mảnh.

Người đã chết. Trái tim đã ngừng đập. Nhưng nỗi
đau là còn mãi, nước mắt vẫn sẽ cứ rơi hoài. Chết? Liệu ấy có phải là
cách giải thoát? Liệu người chết có thể mỉm cười ở bên kia thế giới hay
tiếc nuối cuộc sống trần gian...


Nó cứ thế chạy nhanh trên
con đường cái. Mặc cho đôi chân đau nhói. Tóc nó bị gió thổi bay. Cứ
thế... cứ thế, nó chạy ngược chiều gió, tìm về con đường của mình. Đây
rồi. Ánh sáng của nó đây rồi.... lối thoát của nó đây rồi.
Thở dốc.
Ánh
đèn đỏ hiu hắt chiếu dọi khắp căn phòng.
Bíp bíp....
Tiếng máy
huyết áp đầu giường bệnh cứ kêu lên đầy mỏi mệt.
- Nhi???
- Uhm.
-
T... Tùng muốn... đến thung lũng... - Hắn thở hổn hển... cơn đau trong
ngực quặn thắt.
- Sáng mai, chúng ta sẽ đến đó. Được không? - Nó ngồi
xuống bên giường bệnh, nhìn hắn. Nó tưởng mình sẽ khóc. Nhưng không, nó
không khóc, nó vẫn mỉm cười với hắn.
- Nhi... có nhớ lúc nhỏ không?
-
Có chứ... sao lại không nhớ.
- Nhớ lúc mà Nhi ngã không? Lúc ấy nhìn
Nhi tội nghiệp lắm... cứ khóc hoài. Mà Tùng ghét Nhi khóc lắm chứ...
nhưng công nhận hồi đó Nhi rất dễ thương, luôn thích nắm tay Tùng và ở
bên Tùng mãi thôi...
- Uhm... lúc ấy Tùng cũng rất dễ thương, đâu có
đầu gấu như bây giờ. - Nó cố pha một chút trò cười.
- Haha... nhớ lúc
Tùng nói với Nhi rằng... uhm... lớn lên Tùng muốn lấy Nhi làm vợ... xin
lỗi... T... Tùng không thể... không thể giữ được lời hứa. - Câu nói của
Tùng vấp váp và nghẹn ngào, Nhi vẫn nghe rõ bên tai, cảm giác yên lòng
xen lẫn lo sợ.
- Tùng có thể mà...
- Không. Đừng cố nói như vậy.
Tùng biết mà... xin lỗi Nhi, Tùng xin lỗi, xin lỗi...
Căn phòng chỉ
độc một ánh đèn mờ mờ... ... tiếng máy đo huyết áp vẫn kêu, kêu inh
ỏi... Cái cảm giác não lòng làm cho người ta thấy mỏi mệt hơn bao giờ
hết.
Nước mắt ngừng rơi. Trái tim ngừng đập. Nhưng tình yêu vẫn còn ở
đây... kể cả có mất nhau....
- Chào buổi sáng. - Nó mỉm cười nhẹ
nhàng với Tùng... thằng bé nheo đôi mắt, khuôn mặt trắng bệch, trả lời:
-
Ơ... Nhi ở đây cả buổi tối à? Không về nhà bác lo.
- Thì Nhi đã hứa
sẽ đưa Tùng đến thung lũng mà...
- Ừ... Thung lũng...
Chiếc xe đỏ
của nó lao đi xé làn không khí, nó cầm vô lăng... đôi mắt xa xăm, thở
dài. Chiếc xe mui trần của nó lùa gió, chắc là tại gió, tại gió nên mắt
nó nhòe đi.
- A... lâu rồi mới ra đây... hít thở không khí nơi này
xong chắc là khỏe ra luôn quá. - Hắn ta nói, nhưng rõ rằng hắn giả vờ,
người hắn gầy đi thấy rõ, đôi mắt quầng thâm, môi nhợt nhạt, khô quặt,
thiếu sức sống. Hắn ta chẳng khỏe tí nào.
- Uhm... Thung lũng Vàng.

nhanh nhẹn ngồi xuống gốc cây, hoa lay ơn nở rộ quanh nó, nó lại có cảm
giác về tuổi thơ đầy thân thương. Hoa lay ơn. Cho tớ một bó hoa lay
ơn... để tớ nhớ về tuổi thơ, để tớ trở về tuổi thơ.
- A.. hoa lay ơn.
- Hắn có lẽ cũng cùng cảm giác với nó, hắn mỉm cười nhẹ nhàng, ngắm
những bông hoa lung linh trong nắng sớm. - Nếu tớ chết? Nhi sẽ như thế
nào nhỉ...
- Tùng có chết đâu mà lo mấy chuyện vớ vẩn đấy. - Nó gắt
-
Này, tớ đang nói nghiêm túc đấy. Thật lòng. Nếu tớ chết... Nhi sẽ như
thế nào?
- Nếu Tùng chết, có nghĩa là Tùng nhẫn tâm bỏ tớ đi, có
nghĩa là Tùng phản bội Nhi, Nhi sẽ tiếp tục sống, tiếp tục yêu người
khác... Và Nhi sẽ vẫn tiếp tục yêu Tùng. - Nửa câu nói đầu của Nhi đầy
giọng đùa cợt... phía sau lại đầy nước mắt, nghẹn ngào.
- uhm... thôi
này, phấn chấn lên... và quên Tùng đi nhé!
- Không. Không quên.
-
Vậy thì cứ giữ nó nhé! Giữ ở đây này. - Hắn cười, đặt tay lên ngực Nhi.
Trái tim. Phải rồi, cất giữ trong trái tim ấy... để không bao giờ quên.
*
I could be your hero, baby... i can stand by you forever...* tiếng nhạc
vang lên, nó lau nước mắt, quờ quạng tìm cái di động trong túi xách.
-
Alô! Nhi đây.
- Vân đây! Mày nghe tin gì chưa... thằng Tùng trốn
viện rồi. - Con Vân nói như hét lên.
- Tùng đang ở cạnh tao. Chút nữa
tao về.
Vân thở phào:
- Ôi giời ơi! Làm tao lo muốn chết...

betron

betron
Binh trưởng 4
Binh trưởng 4

Nó ngước mắt sang bên cạnh, chàng trai cao lớn cạnh nó đang gục xuống,
tay ôm ngực, quặn đau đến dữ dội.
- A... Tùng... sa.. sao thế? -
Chiếc điện thoại của nó rơi xuống đất... đầu dây bên kia lo lắng không
yên.
- Đau. Đau....
- Đi nào, phải về bệnh viện... - Nó đứng lên,
định chạy đi...
- Không. - Hắn kéo tay nó lại, đôi mắt ánh lên vẻ
cương quyết kì lạ...
- Nhưng... nhưng...
- Đừng đi đâu cả.

cúi xuống nắm chặt tay hắn. Hắn ta lịm dần đi trong cơn đau. Nó không
khóc. Nó nhìn hắn. Nó mỉm cười với hắn.

Nắng thu nhè nhẹ trải lên
một vùng thung lũng êm đềm. Anh ấy nằm đấy... mặt không mở... đôi mắt
đẹp của chàng trai cứ thế, nhắm lại. Cô gái quì xuống, nước mắt tuôn rơi
như những viên ngọc chân trâu... Bàn tay lành lạnh của chàng trai vẫn
nắm chặt tay cô gái... Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra, thiên đường là ở ngay
đây...

Chiếc xe cấp cứu trở Tùng đi dần khuất bóng sau những
hàng cây cổ thụ... nó lê bước trở về... Nhi... ba muốn nói với con một
chuyện. - Ba nó nhìn nó, đôi mắt ông nghiêm nghị đến đáng sợ.
- Dạ.
Sao ạ? Có gì để sau được không? Giờ con mệt quá... - Nó thở dài.
-
Không được. Ngồi xuống, việc này quan trọng lắm. - Ông hắng giọng, nó
ngồi xuống. - Ba muốn con đi du học.
- Cái gì kia? Con không muốn đi.
-
Con phải đi. Đi Mĩ... ba đã chuẩn bị tất cả rồi, sáng thứ hai con sẽ
đi. - Ba nó không nhìn nó trìu mến như mọi bận, ánh mắt ông sắc lạnh,
ông đang làm nó nao nũng và sợ hãi. Nó không hiểu vì sao ông bắt nó đi
du học đường đột như vậy. - Lên gác và chuẩn bị dần đi....


buông mình xuống chiếc giường êm ái, mùi nước hoa hồng mà mẹ nó xịt làm
nó thấy cay cay nơi sống mũi. Du học ư? Vào lúc này ư? Tại sao? Nó không
thể đi khi Tùng đang cần nó ở bên, chăm sóc và an ủi...

Mà không
đâu...

Nó nhận ra rằng nó cần phải thoát khỏi nỗi đau khổ này.
Cát bụi sẽ trở về với cát bụi...

Nó lắc đầu... rũ bỏ hàng nước
mắt lăn dài trên má....

Đi thôi...

.....

- Con đi
nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng bỏ bữa, đi chơi tí thôi... - Mẹ nó dặn đi
dặn lại, bà nắm chặt lấy tay nó.
- Con ổn mà mẹ. - Nó cười xòa...
nhưng nhạt nhếch và có một chút đau khổ..
Ba nó đứng bên nãy giờ, ông
không mở một lời, mắt ông đưa xa xăm...
- Con đi nghen ba... - Nó
đến bên ông, khẽ ôm ông... thấy những sợi bạc nơi tóc ông làm nó nhói
lòng ...
- Nhi này... Tùng gửi con cái này. - Ông run run giơ chiếc
hộp ra. Một chiếc một gỗ, đơn giản và mộc mạc...
- Vâng... con đi
nghen ba...mẹ - Giọng nó nghẹn ngào, nó khẽ nhìn ba mẹ, lòng nó dậy lên
cảm xúc khó tả... Cầm chắc trong tay chiếc hộp, nó tiến bước về phía
cửa, lưng nó thẳng đầy tự tin, tóc nó bay bay trong làn gió chiều thu ảm
đạm.
Nó nhìn chiếc hộp trong tay mình, khẽ run. Có gì trong này nhỉ?
Nó tò mò nhưng không dám mở... Làn mây trắng bên ngoài cửa kính máy bay
che mờ thành phố Hà Nội thân thương. Những dãy núi trước mắt nó nhỏ
nhoi làm sao...
"Tùng... Nhi xin lỗi"

Ảnh. Những bức ảnh. Ảnh
nó và Tùng... nằm im lìm trong chiếc hộp kia. Ảnh lúc nó và hắn đi tham
quan với lớp, ảnh lúc nó và hắn đi chơi, ảnh lúc hắn và nó ngồi trong
giờ cãi nhau... bị bọn bạn chụp trộm...nhiều, nhiều lắm. Bức thư... bức
thư được dán cẩn thận, nét chữ nắn nót đề bên ngoài : " Thân gửi
Nhi..."Nhi à...

Tùng không biết khi Nhi đọc bức thư này, Tùng còn
trên thế gian không nữa...

Xin lỗi Nhi vì đã để Nhi phải đau
khổ, phải khóc... Quên Tùng đi nhé! Được không? Hứa với Tùng đi thì Tùng
mới có thể yên tâm nhắm mắt...

Xin lỗi Nhi vì Tùng cũng chẳng
thực hiện được lời hứa của mình... lời hứa lúc nhỏ ấy... Tùng không xứng
đáng được Nhi yêu, không xứng được sống trên đời này... Nhưng cảm ơn vì
Nhi đã yêu Tùng, bất chấp sự hèn mọn và yếu kém này...

Từ khi
Tùng gặp Nhi, Tùng đã thực sự thoát khỏi cô đơn và đau khổ. Tùng biết,
mình là một thằng tồi, một thằng tội lỗi... một thằng ********...Cảm ơn
vì đã cứu Tùng ra khỏi cái màn đêm u ám ấy, ánh sáng mà Nhi mang lại cho
Tùng nhiều đến nỗi Tùng tưởng chừng mình là một người mù được chữa lành
đôi mắt, để bây giờ Tùng có thể vươn mình nhìn ra thế giới bên ngoài,
lạ lẫm nhưng tràn ngập niềm tin và tình yêu.


Từ khi Tùng yêu
Nhi, Tùng mới có thể là chính mình, Tùng có thể cười, có thể nói những
gì mình cho là đúng, có thể thoải mái sống theo cách của chính mình. Lúc
nhỏ, mình luôn bị cha mẹ bỏ mặc, họ bận bịu với công việc kiếm tiền mà
họ cho là quan trọng...Và cũng chính cái công việc ******** ấy đẩy mình
sa vào bẫy bọn bắt cóc và để cuộc sống hiện tại của mình được đếm bằng
ngày, giờ...

Tùng luôn có một giấc mơ... mơ về hồi ức ngày
xưa...hồi ức của riêng chúng ta. Khu vườn ấy đầy tuyết trắng, tuyết phủ
kín, tất cả cảnh vật trở thành màu trắng. Tùng nắm tay Nhi bước qua khu
vườn ấy, hái những bông hoa màu hồng lung lay khẽ khàng. Bàn tay ấy,
Tùng muốn nắm mãi, không bao giờ buông ra... nhưng chính Tùng, chính
Tùng lại để tuột mất. Để rồi những cánh hoa hồng nằm ngổn ngang... tan
tác, rã rời.

Cố gắng lên Nhi nhé! Tùng biết là Nhi sẽ rất thành
công trong tương lai mà. Người sắp chết nói linh lắm đấy.

Cuối
cùng, Tùng chỉ muốn nói với Nhi một điều này mà thôi :. Tùng đã yêu
Nhi... đang yêu Nhi và sẽ mãi yêu Nhi, kể cả khi thế giới của Tùng chìm
trong màu đen hoang dại, vĩnh viễn không thể trở về....

P/s: Chúc
Nhi luôn luôn thành công và hạnh phúc...

Nó không biết mình đã
khóc từ lúc nào... Tùng! Tùng! Nó muốn ngàn lần gọi lên cái tên ấy, gọi
mãi, gọi mãi... Gọi đến lúc mỏi mệt, đến lúc gục ngã, đến lúc trái tim
nó ngừng đập thì thôi.
con người sinh ra không phải để tan biến đi
như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu
lại trong trái tim người khác

.....
1 năm sau...

Nhi
sải bước dài trên con đường rộng rợp bóng cây... Màu trắng tinh khiết và
cao ngạo vẫn rắc đầy lên cảnh vật. Vội vã. Nó cần phải đến thư viện bây
giờ, dự án nhóm nó làm đã gần xong rồi. Cần phải cố gắng, cần phải cố
gắng... cố gắng không ngừng nghỉ...Tùng đã muốn như thế, và nó phải làm
được như thế...

Bóng ai. Nó mở to đôi mắt nhìn. Chạy theo. Đôi
cao gót làm chân nó tê dần.

Dừng lại...

Dừng lại...

Chờ
tôi với...

- Tùng.... - Nó hét lên...
Chàng trai quay lại,
nhìn nó và mỉm cười... Ánh mắt chàng trai vẫn sâu thẳm như thế, vẫn trìu
mến như thế, cái dáng dấp chàng trai vẫn cao lớn và cô đơn như thế.

-
Tùng... Tùng...
Cô gái lắp bắp... hai tay đưa lên miệng như cố che
dấu nỗi kinh ngạc...

- Nhi.

Nó chạy lại, chạy đến bên
chàng trai. Nhanh. Thật nhanh...
- Tùng... Tùng thật không?
- Tôi
đã chúc em hạnh phúc...nhưng tôi muốn em là hạnh phúc của tôi... Tôi
muốn em là của tôi... của tôi mà thôi...
Hương thơm phả vào mũi nó...
nồng nồng, ấm áp... Nước mắt nó nhòe cả hiện tại, nhòe cả quá khứ...
nhưng tương lai của nó mở ra... thật tươi đẹp...

.....

-
Anh ơi... người ta tìm được thuốc chữa HIV rồi... họ... họ có thể cứu
sống thằng Tùng nhà em rồi... - Người đàn bà có đôi mắt thâm quầng, khắc
khổ gào lên đầy hạnh phúc...
- Thật... thật không?
- Vâng. Họ có
thể cứu nó nhưng chỉ có 30% cơ hội thôi...
Họ cùng nhau mỉm cười,
cười thật tươi... nụ cười rạng rỡ...

Không có điều gì là không
thể thực hiện, chỉ trừ khi người ta nói rằng... " Không! Tôi không thể".
Một căn bệnh? Một cái chết đầy thương tâm? Một tình yêu có thể sẽ bị
hủy diệt? Xin đừng nói rằng bạn không thể... hãy cứu lấy những gì bạn
yêu thương, đừng để nó mất đi, đừng để nó tan tác...Đừng bao giờ để mình
phải hối hận.

The end

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết